My Tho Confession
Home
9Gang
Gửi CF
Help
Ba tháng hè trôi qua trong chớp mắt. Năm đó, tôi xin vào trường Sao Mai, học chung lớp với Tiểu Li. Ngày khai giảng, mẹ tôi dẫn tôi đến trường. Đi bên cạnh tôi là Tiểu Li. Dọc đường, nó cứ liếc trộm tôi và cười khúc khích. Tôi cau mày : - Cười gì cười hoài vậy ? Nó rụt cổ, đáp : - Anh giống như em bé. Nói xong, nó lại nhe răng sún ra cười. Chắc nó chê tôi không dám rời mẹ lấy nửa bước! Tôi đoán thầm như vậy và lặng lẽ rút tay khỏi tay mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi kéo tôi lại : - Để mẹ dẫn đi! Xe cộ nườm nượp con không thấy sao ! Nhưng tôi vẫn kiên quyết vùng tay ra : - Con đi một mình được mà! Tiểu Li nó cũng đi một mình kìa ! Vừa nói tôi vừa vọt lên trước khiến mẹ tôi phải hối hả đuổi theo . Đến trường, sau khi trao đổi với cô giáo, mẹ tôi quay lại dặn dò tôi đủ thứ. Tôi nghe câu được câu mất, đầu cứ gật lia . Trước khi ra về, mẹ tôi còn kêu Tiểu Li lại nói : - Cháu học ở đây lâu rồi, có gì cháu giúp đỡ bạn Thư với nghen ! Tiểu Li dạ lí nhí trong miệng nhưng trông vẻ mặt tươi hơn hớn của nó, tôi biết nó khoái cái nhiệm vụ "kềm cặp" tôi lắm. Đợi cho mẹ tôi về rồi, tôi bảo nó : - Mày ngon quá hén ! - Ngon gì đâu ? - Vậy mà không ngon! Mẹ tao bảo mày canh chừng tao ! Nó chớp mắt : - Canh chừng đâu mà canh chừng! Mẹ anh chỉ bảo em giúp đỡ anh thôi ! Tôi liếm môi : - Giúp đỡ là sao ? Tiểu Li ngẩn người ra : - Em cũng chẳng biết. Tôi nghĩ ngợi một lát rồi gật gù : - Tao biết rồi . - Biết sao? - Tiểu Li trố mắt. Tôi hắng giọng : - Ý của mẹ tao là hôm nào tao làm biếng chép bài mày phải chép giùm tao. Giúp đỡ là vậy đó ! Tiểu Li "xí" một tiếng : - Ý của mẹ anh đâu phải như vậy ! Tôi khăng khăng : - Vậy đó! Mẹ tao chứ đâu phải mẹ mày mà mày biết ! Tiểu Li không chịu thua. Nó tuyên bố một câu "xanh dờn" khiến tôi rụng rời tay chân : - Để chiều nay em về hỏi lại mẹ anh coi thử phải ý mẹ anh là như vậy không. - Thôi, thôi, đừng hỏi! - Tôi hốt hoảng ngăn chặn. - Sao đừng hỏi ? - Tao nói đừng hỏi là đừng hỏi! Mày mà hỏi là tao nghỉ chơi mày ra liền ! Mỗi lần tôi tung ra đòn "nghỉ chơi", Tiểu Li đều nhanh chóng đầu hàng. Lần này cũng vậy, nghe tôi dọa, suốt buổi học hôm đó Tiểu Li không dám nhắc đến chuyện "hỏi đi hỏi lại" thêm một lần nào nữa . Ở trong lớp, tôi ngồi ở đầu bàn thứ hai, sát trong tường. Tiểu Li ngồi kế tôi, phía bên phải. Cạnh nó còn thêm ba đứa nữa . Đi học đến ngày thứ ba, tôi đánh rơi mất lọ mực. Không dám nói mẹ, sợ bị mắng, tôi đành phải chấm chung lọ mực của Tiểu Li . Có dịp được "giúp đỡ" tôi, Tiểu Li mừng lắm. Nó hào phóng đẩy lọ mực về phía tôi, dặn : - Anh chấm nhẹ nhẹ thôi! Chấm mạnh, rè ngòi viết hết ! Hai đứa chấm chung một thời gian, lọ mực cạn queo . Tôi bảo Tiểu Li : - Mày về đổ thêm nước vô đi ! Tôi bảo sao, Tiểu Li làm vậy. Hôm sau, nó đưa lọ mực khoe tôi : - Nước đầy tràn trong này ! Tôi cầm lọ mực đưa lên tai, lắc thử. Nghe tiếng óc ách, tôi nhăn mặt, nói : - Mày ngu quá! Đổ nước in ít thôi! Nước nhiều như thế này, mực nhạt thếch, làm sao viết ra chữ ! Tôi nói quả không sai. Tới giờ học, cả tôi lẫn Tiểu Li không đứa nào viết được lấy một chữ. Chấm mực y như chấm nước lã, thiệt chán ! Tôi bực mình thò ngòi viết sát đáy lọ mực, khuấy mạnh. Khi rút cây viết lên, tôi thấy một cục mực dính toòng teng ở ngòi viết. Cục mực đen thùi lùi nom giống hệt con ruồi . Đang rầu rĩ, tôi nóng tiết bặm môi rảy mạnh một cái. Cục mực như muốn chơi xỏ tôi. Nó văng ra và hớn hở đập "bép" một phát vào giữa cuốn tập của Tiểu Li . Bị bất ngờ, Tiểu Li giật mình kêu lên : - Chết rồi ! Kêu xong, nó hoảng hồn lấy tay bụm miệng. Nhưng cô giáo đã nghe thấy . - Gì vậy Tiểu Li ? Cô hỏi và rời bàn bước xuống chỗ hai đứa tôi. Tôi xanh tái mặt mày. Tiểu Li cũng vậy. Nó ấp úng thưa : - Dạ, không có gì ạ. Cô giáo xoay cuốn tập của Tiểu Li lại : - Vậy mà không có gì! Mực ở đâu dính vô đây ? Tiểu Li liếc tôi khiến tôi nín thở. Nhưng Tiểu Li không tố cáo tôi. Nó quay nhìn cô giáo, rụt rè đáp : - Thưa cô, em lỡ tay làm rớt ạ. - Từ nãy đến giờ em làm gì mà không chép bài ? Tiểu Li cắn môi : - Thưa cô, mực lợt quá, em viết không được ạ. Trong khi cô "truy" Tiểu Li, tôi len lén gấp cuốn tập của mình lại và khoanh tay chặn lên trên, mắt giả vờ chăm chú nhìn lên bảng. Nhưng tôi không bị cô giáo hỏi. Chỉ có Tiểu Li bị phạt đứng tại chỗ về tội ngồi chơi không chép bài, lại còn làm dây mực vô tập. Nhìn Tiểu Li đứng cúi gằm mặt xuống đất, lòng tôi bâng khuâng quá chừng. Khi nãy nếu nó không "cứu" tôi chắc tôi đã bị phạt thay cho nó rồi . Để cảm ơn nó, trên đường về, tôi móc túi cho nó mấy viên bi : - Cho mày nè ! Tiểu Li lắc đầu : - Em không lấy đâu! Con gái ai lại chơi bi ! Tôi khịt mũi : - Mày ngu quá! Tao đâu có bảo mày chơi! Mày kiếm một cái lọ thủy tinh bỏ mấy viên bi rồi đổ nước vào ! - Chi vậy ? - Chơi vậy thôi! Để trên bàn học trông đẹp lắm ! Nghe tôi quảng cáo, Tiểu Li bùi tai liền lấy mấy viên bi bỏ vào cặp. Về tới nhà chưa kịp ăn cơm, tôi đã nghe Tiểu Li kêu om sòm : - Anh Thư ơi, Anh Thư ! Tôi chạy ra cửa dòm sang : - Gì vậy ? Tiểu Li ngoắc lia : - Qua đây ! Tôi chạy qua . Tiểu Li chỉ tay lên bàn : - Anh coi kìa ! Hóa ra Tiểu Li đã bỏ mấy viên bi tôi cho vào trong ly nước. Nó còn ngắt mấy bông cúc trước sân cắm vào ly. Tôi ngắm nghía một hồi rồi buột miệng khen : - Đẹp ghê hén ! - Ừ, đẹp ghê! - Tiểu Li hớn hở nói theo . - Sao mày không kiếm một cái lọ ? - Không có lọ, em bỏ trong ly . Tôi gật gù : - Bỏ trong ly cũng được. Nhưng cái ly lớn quá, để hôm nào tao đánh bi thắng nhiều nhiều tao sẽ cho mày thêm vài viên nữa bỏ vào . - Anh nhớ nghen ! - Nhớ chứ! Tao lỡ quên thì mày nhắc tao ! Tôi cười cười nhìn Tiểu Li và bỗng dưng tôi phát hiện ra đôi mắt của nó long lanh không khác gì những viên bi đang tắm mình trong nước đằng kia. *** Đôi mắt Việt An cũng giống hai viên bi nhưng nom "oai phong lẫm liệt" hơn hai viên bi của Tiểu Li nhiều . Lúc này, hai viên bi của Việt An đang nhìn tôi với vẻ trách móc : - Lần sau có chết tôi cũng không đưa tập cho anh chép bài giùm nữa ! Tôi khụt khịt mũi mấy cái rồi ngồi im trên ghế chịu trận. Quả thật tôi cũng không biết phải ăn nói với Việt An như thế nào. Chuyện tôi lãnh zero hôm trước không biết ai "truyền đạt" lại mà tôi mới thò đầu vô nhà, Việt An đã lôi tôi ra "khiển trách". Chắc là Hồng Hoa nói, tụi con gái là chúa mách lẻo! Tôi ấm ức nhủ bụng và cựa quậy người trên ghế một cách khó khăn. Việt An lại hỏi : - Anh chép câu thơ "Lòng em như chiếc lá khoai.. " là anh muốn ám chỉ ai vậy ? Tôi giật thót : - Tôi đâu có ám chỉ ai! Thấy hay, tôi chép chơi vậy thôi ! Việt An hứ một tiếng : - Anh là chúa chép bậy! Bữa trước chép bậy bị bắt đền sách một lần rồi mà anh chưa sợ hả ? Tôi lại ngồi im, lúng túng một cách khổ sở, hệt như hôm nào tôi đứng trước cô Hường. Dường như sự loay hoay tội nghiệp của tôi khiến trái tim đá của Việt An "mẻ" một miếng. Nó hỏi : - Chiều nay anh rảnh không ? Tôi ngạc nhiên : - Chi vậy ? - Đi xem phim. Tôi nuốt nước bọt : - Đi với ai ? Việt An nói tỉnh bơ : - Tôi rủ anh đi . Tôi như không tin vào tai mình : - Thật không ? Việt An "nắn gân" tôi : - Thật, nhưng anh bận thì thôi ! Tôi hốt hoảng : - Không, không, tôi có bận gì đâu ! Điệu bộ của tôi khiến Việt An bật cười : - Không bận thì thôi! Chiều nay đúng năm giờ anh đợi tôi trước rạp Quốc Tế ! Trời ơi, Việt An còn cho tôi "điểm hẹn tình yêu" nữa, thế có "chết" tôi không! Tôi ra khỏi nhà Việt An, mặt mày xây xẩm, suýt chút nữa đâm đầu vào bánh xe ô tô . Tôi đi tìm cả buổi mới gặp Hải gầy. Nghe tôi khoe vung vít, nó cười cười : - Xạo đi mày ! Tôi huơ tay : - Mày không tin thì chiều nay đi với tao . - Việt An hẹn mày, tao đi theo "cản mũi kỳ đà" bất tiện lắm. - Ai bảo mày xuất đầu lộ diện chi! Mày cứ đứng lấp ló đâu đó để chứng kiến cảnh "sum họp" của hai đứa tao.
Sau một hồi do dự, Hải gầy đồng ý. Nó có vẻ không vui về buổi hẹn hò đầu tiên của tôi. Có lẽ nó cho rằng nó không có đóng góp gì trong "thành quả" này . Đúng bốn giờ rưỡi chiều, tôi đã có mặt trước rạp Quốc Tế, quần áo bảnh bao, tóc tai láng coóng. Hải gầy ngồi thậm thụt trong quán cà phê bên kia đường. Nó mang kiếng đen, nón kê - pi kép sụp xuống trán, hệt như một thám tử chuyên nghiệp. Tôi coi đồng hồ từng phút một. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi chậm chạp như lúc này, cứ y như rùa bò. Hai cây kim nhích từng bước, uể oải, lề mề, trông phát ghét. Vậy mà trong sách người ta nói thời gian trôi vùn vụt như ngựa phi qua cửa sổ, thật sạo hết chỗ nói ! Đúng năm giờ, không thấy Việt An đâu, tôi đã bắt đầu bồn chồn. Năm giờ là giờ tan sở nên lưu lượng xe cộ qua lại trên con đường trước rạp mỗi lúc một đông. Tôi quay đầu nhìn ngang nhìn dọc, trông ngược trông xuôi muốn gãy cả cổ. Có nhiều cô gái trông từ xa giống hệt Việt An, nhác thấy tim tôi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng khi đến gần hóa ra không phải. Tôi mừng hụt như vậy cả chục lần, trong bụng vừa rầu vừa cáu . Bên kia, Hải gầy đã tháo cặp kiếng "điệp viên" ra khỏi mắt. Chắc nó nóng ruột muốn "quan sát mục tiêu" giùm tôi . Tội nghiệp nó, chắc từ nãy đến giờ, nó đã uống cả chục ly cà phê ! Trong lúc tôi bắt đầu chán nản và đinh ninh Việt An cho tôi "leo cây" thì bỗng một giọng nói vang lên từ sau lưng : - Anh đợi lâu chưa ? Tôi giật mình quay phắt lại. Thấy Việt An đứng ngay bên cạnh, tôi mừng đến líu lưỡi : - Chư ... ư ... ưa, chưa! Tôi mới đến ! Việt An bĩu môi : - Hẹn năm giờ mà bây giờ anh mới đến ? Tôi càng cuống : - Đâu có! Tôi đến hồi bốn giờ rưỡi ! Việt An mỉm cười độ lượng : - Thôi, anh vào mua vé đi ! Chỉ đợi có vậy, tôi hí hửng phóng vào phòng vé. Nhưng tôi vừa dợm bước, Việt An đã gọi giật : - Anh nhớ mua bốn vé nghen ! Tôi ngạc nhiên : - Sao lại mua bốn vé ? Việt An mỉm cười chỉ vào hàng quà xế cửa rạp. Tôi nhìn theo và tái người khi nhìn thấy Hồng Hoa và Chiêu Minh đang lúi húi mua mấy bịch cóc, ổi. Rõ ràng tụi nó đang chuẩn bị đóng vai "kỳ đà" trong buổi xem phim hôm nay. Bất giác tôi buông một tiếng thở dài não ruột và đau khổ nhận ra "tình yêu khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì bị Hồng Hoa và Chiêu Minh phá đám liên miên". Chẳng lẽ đến đây rồi lại bỏ về, tôi đành bước vào phòng vé trên đôi chân thất thểu. Khi tôi cầm vé đi ra, Hồng Hoa hỏi : - Đi coi phim với tụi này, sao mặt mày ông bí xị vậy ? Tôi cười gượng : - Bí xị gì đâu! Tại chen vô mua vé hơi mệt chút thôi ! Hồng Hoa đưa tôi một trái ổi : - Ông ăn cái này vô là hết mệt liền ! Nó đâu có biết bây giờ tôi ăn cả trái ... đất cũng không hết "mệt" nữa là trái ổi cỏn con này. Tôi cầm lấy trái ổi và cáu tiết bóp mạnh, hệt như Trần Quốc Toản bóp trái cam ngày trước. Nhưng trái ổi cứng hơn trái cam nhiều. Tôi bóp một hồi, mấy ngón tay đau điếng mà trái ổi vẫn trơ trơ, không móp một tí ti nào. Tức mình, tôi bèn đưa lên... miệng, ngoạm một miếng và ... ăn ngon lành. Khi đi vào rạp, tôi cố tình đi ngay trước Việt An. Tiếp theo là Hồng Hoa và Chiêu Minh. Tôi chắc mẩm đi theo trật tự này, thế nào tôi cũng được ngồi cạnh Việt An. Được như vậy, tôi cũng đỡ buồn phần nào . Ai dè khi tôi bước vào chỗ ngồi trong dãy ghế trống thì Việt An không chịu vào ngay theo mà đứng lại bên ngoài nhường cho Hồng Hoa và Chiêu Minh vào trước. Theo cái "thế trận" đó, Hồng Hoa và Chiêu Minh vẫn án ngữ ngay trước trái tim tôi! Biết như thế này thà ở nhà nằm ngủ sướng hơn! Tôi cay đắng nhủ bụng và ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Tôi định phản đối buổi đi xem phim vô duyên hôm nay bằng cách ngủ ngay trong rạp. Hồng Hoa quay sang thấy tôi ngủ, liền hỏi : - Ông làm gì vậy ? Tôi tảng lờ không đáp. Nó hừ mũi : - Thức dậy đi! Đi xem phim với phụ nữ mà ngồi ngủ, ông không biết mắc cỡ hả ? Tôi không mắc cỡ về chuyện ngủ trong rạp nhưng lại mắc cỡ vì cái giọng chê bai của nó. Nó lại nói oang oang, chắc Chiêu Minh và Việt An nghe hết. Điều đó khiến tôi điên tiết, nhưng chẳng biết làm gì tôi đành phải mở mắt ra . Nhưng dù mở mắt thao láo, tôi vẫn chẳng thấy gì trên màn ảnh. Đầu óc tôi mải loay hoay nghĩ đến mối tình bầm dập của mình. Tôi rủ đi xem phim thì Việt An không đi. Đến khi nó rủ thì lại kéo theo một lô một lốc bạn bè, làm như tôi muốn đi chơi với nó thì phải đi "kèm", giống như ở nhà hàng muốn uống bia phải kèm mồi vậy . Nghĩ lan man một hồi, tôi lại giật mình nhớ đến Hải gầy. Khi nãy đang cơn bối rối, tôi quên liếc qua chỗ nó xem nó phản ứng ra sao. Thế nào sáng mai gặp nó, tôi cũng bị nó giễu cợt một mẻ ra trò. Nghĩ vơ vơ vẩn vẩn, phim hết lúc nào tôi chẳng hay. Đến khi đèn chong rạp bật sáng, tôi mới giật mình đứng dậy . Ra khỏi rạp, Việt An hỏi tôi : - Phim hay không ? Tôi xẳng giọng : - Dở ẹc ! - Phim vậy mà dở! Dở chỗ nào ? Tôi ú ớ : - Dở ở chỗ ... ở chỗ ... Thấy tôi cà lăm, Việt An lấn tới : - Chỗ nào ? Bị "dồn vào chân tường", tôi nổi điên nói đại : - Dở ở chỗ ... xem phim mà đi tới bốn người ! Việt An liếc tôi : - Chứ theo anh thì sao ? Sẵn trớn, tôi "đề nghị" luôn : - Mồi lần đi hai người thôi! Lần này hai người, lần sau hai người ! Việt An cười tỉnh : - Dễ thôi ! Tôi trố mắt : - Vậy mà dễ ? Việt An nhún vai : - Chứ sao! Tuần sau áp dụng liền ! - Ngay tuần sau ? - Ừ, ngay tuần sau . Tôi nín thở, hỏi dò : - Tuần sau hai người nào đi trước ? - Tôi với Hồng Hoa . Một lần nữa, bằng một cú "direct" cực mạnh và đầy bất ngờ, Việt An đã cho tôi đo ván thảm hại, hệt như Myke Tyson đã kết liễu Micheal Spinks sau một loạt động tác giả hư hư ảo ảo . Tôi len lỏi vào bãi giữ xe như đi trong một màn sương, những bóng người chung quanh chập chờn và nhòe nhoẹt. Khi tôi lững thững dắt xe ra đã thấy Việt An, Hồng Hoa và Chiêu Minh đang đứng đợi . Việt An nhìn tôi, rủ : - Ghé lại đường Bùi Thị xuân ăn chè đi ! Tôi lắc đầu : - Tôi phải đi công chuyện ngay bây giờ. Hồng Hoa nheo mắt : - Công chuyện gì giờ này ? Tôi tặc lưỡi : - Thật mà! Tôi có hẹn ! - Hẹn với cô nào phải không ? Mặc cho nó khiêu khích, tôi lặng lẽ đạp xe đi . Chẳng biết đi đâu, tôi đạp xe lòng vòng trong thành phố cho đến tận tối mịt. Khi nỗi giận dỗi và muộn phiền đã vơi bớt, tôi nghe bụng đói meo, liền vội vã chạy về nhà . Mẹ tôi báo : - Thằng Hải tới tìm con, đợi lâu quá không được nó về rồi Tôi hứa với Tiểu Li tôi sẽ cho nó thêm vài viên bi nữa để bỏ vô ly nước. Nhưng đó là trong trường hợp tôi đánh ăn kia. Còn khi tôi chơi thua, tôi có quyền không giữ lời hứa. Thậm chí tôi còn có thể ... đòi lại những viên bi tôi đã cho nó trước đây . Tôi nhủ bụng như vậy và chạy qua nhà Tiểu Li . Thấy tôi qua, Tiểu Li mừng lắm. Nó hỏi: - Anh đem bi cho em hả ? Tôi nói thẳng thừng : - Không. Tao qua đòi lại mấy viên bi bữa trước. Tiểu Li chưng hửng. Nó thụt lui một bước : - Sao kỳ vậy ? Tôi nhún vai : - Có gì đâu mà kỳ! Tao chơi thua hết rồi, mày trả mấy viên bi kia lại cho tao chơi tiếp. Tiểu Li nhăn nhó : - Em không chả đâu! Trả cho anh, anh chơi thua nữa thì sao ? Tôi gắt : - Thua sao được mà thua! Trả đây ! Tiểu Li không đáp. Nó chạy lại bàn ôm cứng cái ly . Thấy nó ngoan cố, tôi sầm mặt bước lại và giằng cái ly ra khỏi tay nó. Tiểu Li tru tréo : - Trả cho em! Trả cái ly cho em ! Mặc cho nó la, tôi thản nhiên dốc ngược cái ly đổ nước ra và tóm mấy viên bi bỏ vào túi quần. Tiểu Li theo dõi hành động côn đồ của tôi bằng ánh mắt bất lực và tuyệt vọng. Nó ngồi bệt xuống đất khóc thút thít. "Ăn cướp" mấy viên bi xong, tôi đặt cái ly lên bàn, nói : - Đừng khóc nữa! Ngày mai tao trả lại cho mày gấp đôi chỗ bi này ! Tiểu Li không màng đến những lời hứa hẹn của tôi. Nó cứ đòi nằng nặc : - Em không biết đâu! Anh trả mấy viên bi lại cho em ! - Mai tao trả ! Tôi buông thõng một câu và lạnh lùng bỏ đi, không thèm liếc nó một cái . Đi được mấy bước, tôi nghe tiếng Tiểu Li vang lên sau lưng : - Anh không trả mấy viên bi cho em, em nghỉ chơi anh ra luôn ! - Cho mày nghỉ ! Nói xong, tôi chạy tuốt. Thực ra, tôi định mượn đỡ mấy viên bi của Tiểu Li một bữa thôi. Đánh ăn, tôi sẽ trả lại cho nó, thậm chí tôi còn cho thêm. Định bụng như vậy nhưng nào có được. Cầm mấy viên bi ra chơi một lát, tôi thua sạch sành sanh, đành đi tay không về nhà, mặt mày buồn xo. Nhớ đến cảnh tiểu Li ngồi khóc, tôi càng áy náy tợn. Tôi nhủ bụng sáng mai gặp Tiểu Li tôi sẽ tìm cách làm hòa với nó. Nhưng sáng hôm sau, tôi đợi hoài vẫn không thấy Tiểu Li qua rủ tôi đi học như thường lệ. Chắc nó nghỉ chơi với mình luôn rồi! Tôi buồn bã nghĩ thầm và lủi thủi ôm cặp đến trường. Tiểu Li đang chơi nhảy dây trước cửa lớp. Thấy tôi, nó quay mặt ngó lơ chỗ khác. Thái độ lạnh nhạt của nó khiến tôi giận muốn ứa gan. Ý nghĩ làm lành với nó bỗng dưng bay biến đâu mất. Khi vô học, tôi không thèm chấm chung lọ mực với Tiểu Li mà quay xuống bàn sau chấm chung với thằng Lợi sứt. Lợi sứt hỏi tôi : - Lọ mực mày đâu ? - Tao làm mất rồi . - Sao mày không mua lọ khác ? - Tao chưa xin mẹ tao . Lợi sứt lấy ngón tay cái bịt lọ mực lại. Nó ra điều kiện : - Mày muốn chấm chung với tao, mày phải góp vào hai viên mực. Tôi sờ túi : - Tao đâu có mực sẵn ở đây ! - Thì ngày mai mày đem tới . Tôi gật đầu : - Ừ, ngày mai tao đem. Nghe tôi hứa, Lợi sứt nhe răng cười và bỏ ngón tay ra. Từ lúc đó, tôi "liên minh" với Lợi sứt, cho Tiểu Li ra rìa. Suốt cả buổi học, tôi và Tiểu Li không hề nói chuyện với nhau. Thậm chí tôi không thèm nhìn nó. Có lần, đang mải mê chép bài, cùi tay Tiểu Li vô tình chạm phải tay tôi. Tôi "hứ" một tiếng và vội vã rụt tay lại, y như chạm phải lửa. Tiểu Li không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ chép bài. Tôi rất muốn nhìn nó một cái để xem vẻ mặt nó như thế nào nhưng tôi kềm lại được.
Khi ra về, thấy Tiểu Li đi thơ thẩn một mình, lòng tôi bỗng nao nao. Nhưng tôi nhất định không chịu làm lành, ai bảo nó đòi nghỉ chơi với tôi chi ! Tôi chạy qua mặt Tiểu Li, vừa chạy vừa hát "là lá la" ra cái điều được nghỉ chơi với nó tôi rất vui. Tôi vượt lên trước đi chung với Lợi sứt. Thấy tôi trờ tới, Lợi sứt nhắc ngay : - Ngày mai mày nhớ nghen ? - Nhớ gì ? - Hai viên mực. - Ừ. Tôi ngán ngẩm thở một hơi dài. Lợi sứt là thằng "trùm sò" nổi tiếng trong lớp tôi. Lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện "thu vén cá thân". Đứa nào nhờ chuyện gì nó cũng làm nhưng phải trả công nó đàng hoàng. Nó ra giá nghiêm chỉnh. Chép bài giùm là hai viên bi. Giữ dép trong giờ chơi thì một viên. Chả là lúc ra chơi, tụi tôi thường khoái chạy nhảy chân đất, đi dép nó lướng vướng rất khó chịu nên không đứa nào mang. Nhưng để dép trong lớp lại thường bị mất nên tụi tôi phải nhờ Lợi sứt giữ. Lợi sứt "làm giàu" bằng cách đó. Cứ sau mỗi giờ chơi bao giờ túi nó cũng rủng rỉnh những bi là bi. Nhưng dù vậy, Lợi sứt vẫn không "phất" lên được. Bởi vì, hễ cứ tích góp được kha khá, nó lại đem ra chơi và bị tụi tôi ăn lại hết. Thế là nó quay lại hành nghề giữ dép. Lợi sứt là cái thằng như vậy nên tôi chẳng mê nó chút nào. Vì giận Tiểu Li tôi phải chơi với nó chứ thú thật đi chung với nó chán ơi là chán. Trưa đó, tôi ăn cơm một cách uể oải . Mẹ tôi hỏi : - Con làm sao vậy? Ở lớp bị cô giáo phạt hả ? Tôi lắc đầu : - Dạ, không có. - Chứ sao có một chén cơm mà con nhơi cả buổi vậy ? Tôi trả lời bằng cách cắm cúi ăn lẹ. Tôi đâu có thể nói cho mẹ tôi biết nỗi buồn của tôi được. Mẹ tôi cười chết. Ăn cơm trưa xong, tôi ra đứng thơ thẩn trước hiên, chốc chốc lại liếc qua nhà Tiểu Li một cái. Đứng một hồi, không thấy nó đâu, tôi buồn bã quay vào . Một lát, tôi lại chạy ra . Lần này, tôi thấy Tiểu Li ngồi trước hiên. Nó đang chơi ô quan một mình. Bỗng nó quay đầu nhìn sang tôi. Vì bất ngờ, tôi không kịp quay mặt đi chỗ khác, đành trơ mắt ra, mặt đỏ bừng. Thấy tôi đứng dựa cột dòm sang, nó giật mình cúi gằm mặt xuống. Đang nhìn trộm bị Tiểu Li bắt gặp, tôi thấy quê quê, tính bỏ vô nhà. Nhưng chân tôi lại không chịu tuân theo ý nghĩ của tôi, nó nhúc nhích mấy cái rồi đứng yên tại chỗ. Lát sau, Tiểu Li lại dòm qua. Lần này nó không quay mặt đi mà lại nhe răng cười. Tự dưng tôi thấy hàm răng sún của nó có duyên quá chừng. Tôi liền cười theo . Tiểu Li mừng lắm. Nó hỏi, mặt tươi tỉnh : - Anh biết chơi ô quan không ? Tôi gật đầu : - Biết. Nó ngoắc : - Qua đây chơi với em ! Không đợi nó "mời" đến lần thứ hai, tôi chạy vụt qua, lòng sung sướng vô kể. Sung sướng nhất là Tiểu Li chủ động làm hòa trước. Chứ tôi thì tôi ... cóc thèm ! Tôi vừa ngồi xuống, Tiểu Li đã hỏi : - Anh chơi bi thua hết rồi hả ? Tôi giật mình, lúng túng : - Ừ, thua hết rồi ! Vừa đáp tôi vừa thấp thỏm nhìn Tiểu Li. Tưởng nó kêu tôi qua chơi, ai dè nó kêu qua để đòi nợ! Biết vậy tôi ở lì bên nhà đứng ôm cây cột chơi vui hơn ! Thấy tôi lộ vẻ hoảng hốt, Tiểu Li trấn an : - Thua hết thì thôi! Em không nghỉ chơi với anh nữa đâu ! Tôi thở phào : - Vậy mà tao cứ tưởng... Tiểu Li chớp mắt : - Nghỉ chơi với anh, em buồn lắm ! Tôi chép miệng : - Tao cũng vậy! Nghỉ chơi với mày, tao thấy nhớ nhớ thế nào ! Nói xong, tự nhiên tôi bỗng đâm ngượng, bèn thò tay hốt nắm sỏi dưới đất, hắng giọng nói : - Tao chơi trước nghen ? Không đợi Tiểu Li lên tiếng, tôi bắt đầu rải sỏi vào từng ô và lạ thay, từ giây phút đó tôi cảm thấy lòng mình vô cùng nhẹ nhõm hệt như tôi với Tiểu Li chưa hề giận nhau bao giờ. * Đúng như tôi nghĩ, sáng hôm sau vừa gặp tôi, Hải gầy đã nhăn nhở ca vọng cổ liền : - Thư ơi ... mày nhất định cấm không cho tao xuất đầu lộ diện... ơ ... nhưng Hồng Hoa và Chiêu Minh nó cứ hiên ngang xuất diện lộ ... ớ ... ơ ... đầu ... tằng tằng tằng tăng tăng... Đang buồn bã ê chề, tôi mặc cho nó ca, không thèm gây sự. Thấy tôi phớt lờ, Hải gầy ngưng ngay chương trình "âm nhạc cải lương" và chuyển qua mục "hỏi đáp". Nó mở đầu bằng một câu muôn thuở : - Giờ sao mày ? Tôi nhăn mặt : - Sao cái khỉ mốc! Nhiệm vụ chuyên môn của mày là giải đáp chứ không phải là đặt câu hỏi . Hải gầy lập tức sửa bộ. Nó xốc lại quần áo : - Rồi, mày hỏi đi, tao sẵn sàng giải đáp ! Tôi thở dài : - Biết hỏi gì bây giờ! Hồng Hoa và Chiêu Minh tụi nó cứ đi theo tò tò như vậy thì thánh cũng chịu thua ! Mặt dù tôi không hỏi, Hải gầy vẫn cứ giải đáp. Nó phân tích : - Vấn đề là ở Việt An chứ không phải ở Hồng Hoa và Chiêu Minh. Nếu Việt An không rủ thì tụi kia đâu có đi theo. Đúng không ? Tôi chép miệng thay cho câu trả lời. Sự phân tích xác đáng của Hải gầy càng làm tôi thêm chán nản. Có lẽ đúng như lời nó nói hôm trước, tình yêu của tôi là tình yêu bất lực. Tôi yêu nhưng không làm cho mình trở thành người được yêu. Nói cho công bằng thì tôi cũng có "làm", làm đủ thứ, nhưng cóc có "trở thành" nổi ! Tôi nhìn Hải gầy bằng ánh mắt hoang mang và hỏi bằng chính câu hỏi của nó : - Giờ sao mày ? Hải gầy khoát tay : - Tiến lên chứ sao ! Tôi hỏi, giọng thiếu tin tưởng : - Tiến lên bằng cách nào ? Hải gầy ngớ ra : - Tao chưa nghĩ ra ! Tôi hừ mũi, giọng ỉu xìu : Vậy mà cũng nói ! Hải gầy gãi đầu : - Từ từ đã! Chờ một chút! Hay là ... hay là như thế này! Tạm thời mày phải xa Việt An một thời gian... Tôi ngán ngẩm : - Vậy là tiến xuống chứ tiến lên quái gì ! Hải gầy đặt tay lên vai tôi : - Mày chưa hiểu ý tao. Đây là một vấn đề ... triết học, phải có chuyên môn mới hiểu được! Đặc điểm của bọn con gái là mình theo đuổi ráo riết thì bọn nó coi thường nhưng ngược lại, hễ mình phớt lờ, bọn nó lại chạy theo mình, mình đuổi cũng không đi. Thế giới đã "nhất trí" vấn đề này rồi. Người Pháp có câu "Suit l'amour, l'amour fuit, fuit l'amour suit" nghĩa là "theo tình, tình trốn, trốn tình, tình theo". Mày giả bộ xa nó một thời gian, nhất định nó sẽ tìm tới mày . Trước một vấn đề "tầm cỡ thế giới" như vậy, ai mà chẳng xiêu lòng nghe theo. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thấy sao khó thực hiện quá . - Xa nó là sao? - Tôi hỏi . - Thì xa là xa chứ sao! Xa tức là không gần ! Tôi tái mặt : - Chẳng lẽ mày xúi tao dọn nhà đi nơi khác ? - Bậy ! - Hay là nghỉ học ? Hải gầy phì cười : - Không phải vậy! Mày vẫn đi học đàng hoàng. Chỉ cần mày lơ nó một thời gian, không có tiếp xúc, trò chuyện hay kẹo bánh gì nữa . Tôi lờ mờ hiểu ra : - Tức là tao phải "làm mặt lạnh" ? Hải gầy gật đầu : - Ừ, thật lạnh vào! Như nước đá càng tốt ! Nghe lời Hải gầy, kể từ bữa đó, tôi bắt đầu "nghỉ chơi" với Việt An. Kể cả Hồng Hoa và Chiêu Minh, tôi đều phớt tỉnh Ăng-lê tất. Mỗi lần chạm trán tụi nó, tôi đều giữ vẻ mặt ở 35 độ dưới 0. Tan học ra, tôi không còn đi về chung với Việt An nữa. Mặt cho tụi con gái vượt lên trước, tôi cố tình đi tụt lại phía sau với Hải gầy, ra cái điều ta đây "fuit l'amour" thật sự. Ngồi trong lớp, tôi luôn luôn nhìn lên bảng hệt như một học sinh mẫu mực không tha thiết đến chuyện gì ngoài chuyện học. Có nhiều lúc tôi muốn liếc trộm Việt An một cái nhưng nhớ đến lời dặn dò nghiêm khắc của Hải gầy, tôi cố cưỡng lại sự thôi thúc mạnh mẽ đó. Hải gầy đã răn đe tôi ngay từ đầu : - Nếu mày để Việt An và tụi bạn của nó bắt gặp mày nhìn trộm thì kế hoạch của tụi mình sẽ phá sản ngay lập tức. Tụi nó sẽ biết ngay là mày đang đóng kịch. Trước lý lẽ của nó, tôi đành phải chôn chặt tình cảm vào đáy lòng và lúc nào cũng giữ cái đầu ngay ngắn trên cổ, không dám cựa quậy một tí ti . Việc "chiêm ngưỡng" Việt An tôi tạm thời giao cho Hải gầy "phụ trách". Nó sẽ quan sát và nghiên cứu những phản ứng xảy ra từ phía Việt An, giống như nhà khoa học nghiên cứu các phản ứng xảy ra trong phòng thí nghiệm vậy. Trên cơ sở đó, nó sẽ tìm ra những dấu hiệu thành công và hướng dẫn cho tôi các hành động tiếp theo . "Chiến dịch băng giá" mới bước qua ngày thứ ba, Hải gầy đã hí hửng thông báo : - Tốt lắm! Bước đầu như vậy là thuận lợi ! Tôi mừng rơn : - Gì vậy ? - Bữa nay Việt An liếc mày hai cái . - Phải liếc tao không ? - Liếc mày! Tao thấy rõ ràng. Như vậy là cá đã cắn câu . Nó vỗ vai tôi : - Mày cứ yên trí! Tao đã nói được là được! Chỉ cần lạnh thêm chút nữa ! Tôi vò đầu : - Tao đã lạnh tanh rồi, còn lạnh sao được nữa ? Hải gầy nghiêm mặt : - Lạnh nữa! Đừng bao giờ cười! Tao thấy mày còn cười . Tôi phân bua : - Tao có cười với tụi nó đâu . - Cười với ai cũng không được! Mày phải chứng tỏ mình là người có bộ mặt không biết cười . Tôi làm "người có bộ mặt không biết cười" được chừng hai ngày thì Hồng Hoa chặn đường tôi, hỏi : - Có chuyện gì mà mấy bữa nay ông lầm lầm lì lì vậy ? Tôi đáp lấp lửng : - Có chuyện gì đâu ! Hồng Hoa khăng khăng : - Nhất định là có chuyện gì ! Tôi lắc đầu : - Chẳng có chuyện gì hết! Tại mấy hôm nay tôi bận. Hồng Hoa bĩu môi : - Xạo . - Thật. Tôi bận đủ thứ . Hồng Hoa nhún vai : - Tôi không tin. Ông chỉ làm bộ làm tịch tôi, nhưng ông chẳng lầm lì mãi được đâu ! Lời "tiên đoán" của nó khiến tôi giật thót nhưng tôi chưa kịp hỏi lại thì nó đã chạy mất. Tôi đem những lời nhận định của Hồng Hoa nói lại với Hải gầy. Nhà chuyên môn hừ mũi : - Mày đừng mắc lừa! Đó là đòn thăm dò của Việt An. Tụi nó chẳng biết gì về kế hoạch của mình đâu ! Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng : - Không biết sao Hồng Hoa bảo tao làm bộ làm tịch. - Tụi nó chỉ đoán mò thôi. Việc Hồng Hoa chận đường mày hỏi dò chứng tỏ Việt An đã bắt đầu nao núng trước thái độ xa cách của mày. Cứ vậy mà làm ! Tôi "cứ vậy mà làm" thêm một tuần đã thấy sốt ruột. Từ bữa đó đến nay, Việt An chẳng hề nhúc nhích mảy may. Tôi níu áo Hải gầy : - Sao chẳng thấy Việt An động tịnh gì hết vậy mày ? Hải gầy trấn an : - Đừng nóng ruột! Ông bà đã nói "dục tốc bất đạt", chuyện tình cảm mà làm ào ào đâu có được ! Rồi dường như thấy tôi vẫn xụi lơ, chẳng tỏ vẻ gì tin tưởng vào lời dạy của ông bà, Hải gầy nói thêm : - Khi nãy Việt An có liếc mày một cái . Tôi thở ra : - Hôm trước liếc hai cái, hôm nay còn có một, như vậy là sắp sửa outside rồi ! Hải gầy tìm mọi cách động viên tôi : - Đừng bi quan! Chuyện tình yêu phải căn cứ vào "chất lượng" chứ không thể căn cứ vào "số lượng" được. Mặc cho nó nói, tôi không giấu vẻ ngán ngẩm : - Đi xem phim còn không ăn thua, liếc mấy cái nhằm nhò gì ! Hải gầy đặt tay lên vai tôi : - Đừng nản chí, mày chỉ cần ráng thêm chừng mười ngày nữa thôi. Lúc đó, chắc chắn Việt An sẽ tìm gặp mày. Tao đã tính toán đâu vào đó rồi ! Nhưng lúc này, tôi không thèm quan tâm đến sự tính toán của nó. Tôi nhớ Việt An quá chừng và tôi không tin mười ngày nữa Việt An sẽ đến tìm tôi, "người có bộ mặt không biết cười". Dường như từ ngày tôi lờ nó, nó cũng lờ luôn tôi. Hồng Hoa sau lần trò chuyện nọ cũng chẳng thấy hỏi thăm tôi thêm một lần nào nữa . Tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái phương châm "trốn tình, tình theo" đầy hứa hẹn kia. Tôi có cảm giác nếu như tôi tiếp tục "trốn tình" đến già, tình cũng chẳng thèm theo tôi lấy một bước. Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, tôi quyết định thà "theo tình, tình trốn" còn hơn "trốn tình mà tình không theo". Mình theo nó tò tò, nó có trốn, mình cũng còn biết đường mà ... theo tiếp, chứ mình trốn nó, nó chơi ác nó trốn lại mình, lúc đó mình hối hận quay lại thì đã muộn. Định bụng như vậy, hôm sau vô lớp, tôi chẳng màng đóng vai người hùng mặt lạnh nữa. Chốc chốc tôi lại nghiêng đầu liếc sang chỗ Việt An. Lâu nay bắt chước Tam Tạng đóng vai chân tu khổ hạnh, thấy con gái không thèm liếc ngang liếc dọc, bây giờ nhìn trộm Việt An mấy cái, tim tôi đập thình thịch. Ác một nỗi, Việt An chẳng hề nhìn lại tôi lấy một lần. Mặt nó lạnh như tiền, còn lạnh gấp mấy tôi . Để "cứu một bàn thua trông thấy", trưa đó tôi đạp xe chạy lòng vòng ghé mấy hiệu sách. Tôi biết Việt An rất thích đọc sách, nhất là sách của Aimatov. Tôi rảo tới rảo lui một hồi và cuối cùng khi thấy cuốn "Một ngày dài hơn thế kỷ", tôi chộp liền. Ra khỏi hiệu sách, tôi chạy như bay tới nhà Việt An. - Anh đi đâu đó? - Thấy tôi đột ngột xuất hiện, Việt An tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi đáp, vọng không được tự nhiên lắm : - Có cuốn sách hay, tôi đem đến cho Việt An đọc. Nhìn cuốn sách dày cộm trên tay tôi, Việt An hỏi : - Anh đọc chưa mà biết hay ? Tôi đỏ mặt : - Chưa . - Chưa mà biết hay ! Tôi đứng chết trân như bị Tôn Hành Giả làm phép định thân. Thấy vậy, Việt An mỉm cười độ lượng : - Cuốn gì vậy ? Như được giải phép, tôi vội vã chìa cuốn sách ra : - "Một ngày dài hơn thế kỷ". Cũng của Avimatov. Tôi nhấn mạnh chữ Avimatov bằng một giọng hí hửng. Không để ý đến vẻ "nịnh thần" của tôi, Việt An nheo mắt : - Như vậy anh không thèm nói chuyện với tôi mấy thế kỷ rồi ? Tôi thóp bụng lại như tránh một mũi kiếm vô hình, miệng lắp bắp : - Đâu phải là ... không thèm! Tại tôi bận. Việt An nhìn tôi với vẻ thiếu tin tưởng. Nó nói thẳng : - Tôi biết anh nói dối . Ánh mắt của nó khiến tôi đâm mất bình tĩnh. Tôi ấp úng : - Tại tôi bắt chước người Pháp. Việt An trố mắt : - Bắt chước người Pháp là sao ? Suýt một chút nữa là tôi buột miệng khai huỵch toẹt cái "chiến dịch băng giá" của quân sư Hải gầy, cả cái phương châm "suit l'amour, l'amour fuit, fuit l'amour, l'amour suit" phản chủ kia. May sao, đến phút chót tôi định thần lại kịp và nói trớ đi : - Người Pháp họ hay bận lắm ! Việt An phì cười : - Tưởng sao! Bận mà cũng bắt chước! Anh thật là lãng xẹt ! Chẳng thà để nó chê tôi "lãng xẹt" còn hơn để nó biết kế hoạch "ám muội" của tôi. Nghĩ vậy, tôi nhe răng cười theo . Sáng hôm sau, thấy Việt An đứng nói chuyện với tôi trong giờ chơi, Hải gầy lên giọng hách dịch : - Mày thấy chưa ? - Thấy gì ? - Còn hỏi nữa! Thấy kết quả của phương pháp "lạnh lùng" chứ thấy gì ! Tôi chưa kịp đáp, nó đã cười hà hà : - Tao đã nói ngay từ đầu mà! Theo tình thì tình trốn, trốn tình thì tình theo, thế giới đã tổng kết rồi ! - Nhưng... Hải gầy phẩy tay : - Còn nhưng nhị gì nữa! Bữa nay Việt An đã phải tới tìm mày trò chuyện chứng tỏ là ... Tôi nhăn nhó : - Chứng tỏ cái khỉ mốc! Sở dĩ bữa nay nó chịu nói chuyện với tao bởi vì hôm qua tao đến nhà nó. Hải gầy vò đầu : - Trời ơi, thế này thì hỏng bét ! Sau khi la trời, nó nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện : - Mày mò tới nhà nó chi vậy ? - Tao đầu hàng! - Tôi đành thú thật. Hải gầy lắc đầu và thở một hơi dài thườn thượt hệt như Dindenault đang tuyệt vọng nhìn đàn cừu của mình lao đầu vào chỗ chết. Còn Việt An chính là thủ phạm Panurge lừng danh.
Sáng hôm sau, tôi vừa ló mặt vô lớp, Lợi sứt đã hỏi: - Hai viên mực đâu? Tôi xòe tay : - Không có . - Sao vậy ? Tôi giải thích : - Tao không chấm mực của mày nữa . Lợi sứt lừ mắt : - Không chấm nữa mày cũng phải trả hai viên mực cho tao. Hôm qua mày đã chấm rồi . Tôi "xì" một tiếng : - Chấm có chút xíu mà cũng đòi . Lợi sứt nhất định không chịu nhượng bộ : - Chấm chút xíu cũng hao mực vậy ! Tiểu Li đứng cạnh chen vô : - Đồ "trùm sò" ! Lợi sứt đỏ mặt : - Tao "trùm" kệ tao! Đồ ... đồ lẻo mép ! Mặc dù nổi nóng nhưng thấy Tiểu Li bênh tôi, Lợi sứt cũng chịu "xuống nước". Nó quay sang tôi : - Thôi, mày trả tao một viên cũng được ! Tôi mím môi : - Tao không trả. Lập tức Lợi sứt xông vào túm áo tôi : - Mày định quỵt tao phải không ? - À ... à ... muốn chơi nhau hả ? Vừa nói, tôi vừa ném cặp sách lên bàn và xắn tay áo lên. Thấy tôi và Lợi sứt chuẩn bị đánh nhau, Tiểu Li hoảng hồn. Nó xô tôi ra, miệng năn nỉ : - Đừng, đừng, anh đừng đánh nhau! Em sợ lắm! Để ngày mai em đem viên mực trả cho nó . Tôi xẵng giọng : - Không có trả gì hết! Để coi nó làm gì được tao! Mày dang ra đi ! Nhưng mặc cho tôi hét, Tiểu Li không chịu buông. Nó nắm chặt hai cánh tay tôi . Đang hăng máu, tôi gạt mạnh Tiểu Li ra . Cái hất tay thô bạo của tôi khiến Tiểu Li té chổng gọng. Trước khi nằm thẳng cẳng dưới đất, trán nó đã kịp đập vô cạnh bàn, máu chảy tèm lem. Trước "án mạng" bất ngờ đó, tôi và Lợi sứt xanh mét mặt mày. Hai đứa quên cả đánh nhau, cùng nhảy bổ lại đỡ Tiểu Li dậy . Tôi lấy tay chùi máu trên trán Tiểu Li, miệng lắp bắp : - Mày ... mày có thấy đau không ? Mặt Tiểu Li còn lộ vẻ bàng hoàng. Dường như nó chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó đáp : - Đau sơ sơ . Tôi lại hỏi, giọng lo âu : - Mày thấy trong người ... có sao không ? Tôi cứ sợ nó chết bất tử. Tiểu Li lắc đầu : - Em chẳng thấy sao hết ! Bất thần nó đưa tay lên sờ trán. Thấy máu dính trên các ngón tay, Tiểu Li hốt hoảng : - Chết rồi! Bể đầu em rồi ! Và nó sợ hãi òa khóc. Tôi vội vàng nói : - Không phải bể đầu đâu! Chỉ trầy da chút xíu ! Tiểu Li mếu máo : - Trầy da mà máu chảy nhiều chừng này ? Lúc này tụi bạn trong lớp, kể cả mấy đứa lớp khác, đã xúm đen xúm đỏ chung quanh. Một đứa nói : - Chết thằng Thư rồi! Nó đánh con Tiểu Li bể "gáo dừa" rồi ! Tôi khịt mũi ngồi im. Gặp lúc khác, tôi đã ngoác mồm ra cãi. Tôi có đánh Tiểu Li hồi nào đâu . Tụi bạn tiếp tục bàn tán. Một giọng độc địa vang lên : - Nó sẽ bị đuổi học. Có tiếng cãi : - Không có đuổi học đâu! Nó chỉ bị gọi lên phòng Ban giám hiệu thôi ! Bỏ ngoài tai những tiếng xì xào, tôi và Lợi sứt nâng Tiểu Li đứng dậy . Đúng lúc đó, điều tôi lo lắng đã xảy ra. Cô giáo bước vào lớp. Thấy học trò túm tụm lại một chỗ, cô hỏi : - Gì vậy các em ? Trong khi tim tôi thót lại thì những đứa mau miệng đã tranh nhau kể tội tôi . Cô giáo bước lại bên Tiểu Li. Sau khi quan sát vết thương, cô vội vã kêu hai đứa con gái dìu Tiểu Li lên phòng y tế . Còn tôi, lẽ dĩ nhiên, phải đưa đầu chịu trận. Cả Lợi sứt cũng lãnh hậu quả. Nhưng tụi tôi không bị đuổi học, cũng không phải lên văn phòng ngồi run như cầy sấy trước thầy hiệu trưởng, thật hên! Tôi và Lợi sứt chỉ bị phạt đứng tại chỗ cho đến khi nào có tiếng trống ra chơi . Một lát sau, Tiểu Li xuất hiện. Nó lặng lẽ bước vào chỗ ngồi với miếng băng trắng toát đính nơi góc trán. Thấy nó sống sót trở về, mặc dù đang bị phạt, lòng tôi nhẹ hẳn đi . Trên đường về, tôi dặn Tiểu Li : - Mẹ mày hỏi, mày đừng nói là tại tao nghen ! - Em không nói đâu! Em bảo là em bị té . Tôi vẫn chưa yên tâm : - Tự mày té hả ? Tiểu Li gật đầu : - Tự em té. Không có ai xô hết. Tôi thở phào : - Ừ, mày bảo là mày vấp gốc cây hay vấp... viên gạch gì đó! Nếu mày khai tao ra, mẹ mày "méc" với mẹ tao là tao nhừ đòn. Mọi chuyện tưởng là không có gì, không ngờ tối đó Tiểu Li lên cơn sốt. Sáng hôm sau, nó phải nghỉ học. Đợi hoài không thấy nó qua rủ, tôi chạy qua nhà nó. Thấy tôi, mẹ nó hỏi : - Hôm qua, Tiểu Li té sao vậy cháu ? Tôi vọt miệng : - Nó bị đập đầu vô cạnh bàn. Mẹ nó ngạc nhiên : - Sao nó bảo nó va đầu vào cục gạch ? Tôi giật mình, ấp úng : - Cháu ... cháu cũng chẳng biết nữa. Cháu không có mặt ở đó, cháu chỉ nghe tụi bạn nói lại. Chắc là tại cục gạch. Ở trường cháu ... gạch nhiều lắm ! Sợ mẹ Tiểu Li hỏi nữa, tôi vội vàng hỏi trước: - Tiểu Li đầu rồi bác ? - Nó nằm trong nhà. Nó bị sốt. Chắc là do vết thương. Tôi bước vào nhà. Tiểu Li nằm trên đi-văng rên hừ hừ. Tôi lại gần đặt tay lên trán nó. Trán nó hâm hấp. Tiểu Li mở mắt ra. Thấy tôi đứng cạnh, nó hỏi : - Anh chưa đi học hả ? Tôi đáp, giọng bùi ngùi : - Chưa. Đợi hoài không thấy mày, tao chạy qua đây . Tiểu Li chớp mắt : - Bửa nay em nghỉ học, anh đi một mình hén ! - Ừ, tao đi một mình. Thấy tôi đứng loay hoay hoài, Tiểu Li giục : - Anh đi học đi! Coi chừng vô lớp trễ bị cô giáo phạt. Tôi chẳng muốn rời Tiểu Li chút nào. Nhưng tôi phải đến lớp. Biết không thể nấn ná lâu được, tôi xốc cặp, nói : - Mày cứ nằm nghỉ đi, lát trưa tao qua chép bài giùm mày cho . Nói xong, tôi vọt thẳng ra cửa, không dám ngoảnh đầu lại . Buổi trưa, vừa về đến nhà, ăn qua loa vài chén cơm, tôi chạy qua thăm Tiểu Li . Thấy nó ngồi trên đi-văng, tôi mừng rỡ hỏi : - Mày khỏe rồi hả ? Tiểu Li mỉm cười : - Hơi hơi . Tôi định chạy lại sờ trán nó xem nó đã bớt nóng chưa, nhưng không hiểu sao tôi bỗng thấy ngường ngượng. Hồi sáng, khi nghe nó sốt, tôi cũng sờ trán nó, nhưng lúc đó tôi chẳng hề thấy mắc cỡ. Lúc này, chỉ mới nghĩ tới thôi, tôi đã thấy bối rối và tôi không thể nào cắt nghĩa được điều đó . Tôi đành bước lại bàn, móc túi lấy mấy viên bi bỏ vào ly nước. Những viên bi khi ở trong nước trông khác hẳn. Chúng trở nên lấp lánh và trong suốt. Tiểu Li ngạc nhiên một cách thích thú : - Những viên bi ở đâu ra vậy ? Tôi tằng hắng : - Của tao. Tao đánh ăn. Tôi không dám nói với Tiểu Li là tôi đã nhịn quà sáng để lấy tiền ăn xôi mua bi . Nhưng Tiểu Li không hỏi tới, nó chỉ nói : - Anh cứ bỏ vào ly nước, em giữ giùm cho. Khi nào chơi thua hết thì anh lấy ra chơi tiếp. Tôi nói, giọng dịu dàng : - Tao không bao giờ lấy bi của mày nữa đâu ! Không quay lại nhưng tôi nghe tiếng Tiểu Li cười khúc khích. Tôi hoang mang không hiểu nó có tin lời tôi không. Hải gầy coi sự "đầu hàng" của tôi là một hành động nhục nhã, một sự yếu hèn không thể tha thứ được. Nó bảo chỉ có một bước nữa là đến thành công nhưng đến phút chót tôi đã làm hỏng bét hết. Nó dẫn lời của La Fontaine: "Tình yêu! Tình yêu! Khi ngươi nắm lấy ta, ta có thể nói: vĩnh biệt khôn ngoan !" để kết luận là tôi đã rơi xuống tận đáy của sự ngu ngốc, không thể nào kéo lên được. Nó cứ cẳn nhẳn cằn nhằn suốt khiến tôi điên tiết : - Dẹp mày đi ! Nó vặc lại : - Dẹp mày thì có! Đồ con lừa ! - Tao là con lừa kệ tao ! Nó nhún vai : - Yêu mà cứ như ăn cướp! Lúc nào cũng muốn vung tay ra là có ngay ! Tôi "hứ" một tiếng : - Chứ nghe theo mày có mà "toi" sớm ! Hải gầy xẵng giọng : - "Toi" cái gì? Làm gì mà "toi" ? - "Toi" mất Việt An chứ "toi" cái gì! Mày bảo nó liếc tao, vậy mà tao nhìn qua cả buổi đâu có thấy nó liếc cái nào. Nó cứ nhìn chăm chăm lên bảng. Hải gầy thở ra : - Mày chẳng biết cóc khô gì hết! Saint Exupéry đã nói "Yêu không có nghĩa là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng". Mày nhìn lên bảng, nó cũng nhìn lên bảng, vậy chẳng cùng nhìn về một hướng là gì ! Sự pha trò của nó khiến tôi phì cười : - Nói như mày ! Hải gầy chép miệng, giọng trách móc : - Nếu mày nghe theo tao ... Lần này, tôi chẳng buồn cãi lại nó. Tôi nói, giọng rầu rĩ : - Tao mà "xa" nó một cái, nó sẵn sàng "xa" tao liền. Thấy tôi xìu như bún, Hải gầy đâm lây sự bi quan của tôi. Nó triết lý : - Tụi con gái là vậy! Chẳng bao giờ chúng thấy những điều mình làm cho chúng mà chỉ thấy những điều mình không làm ! Câu nói của Hải gầy sâu sắc dễ sợ, chắc nó "thuổng" của một triết gia nào! Nhưng điều đó bây giờ không làm tôi quan tâm. Tôi đang chìm đắm trong một nỗi muộn phiền man mác.
Hải gầy phá tan sự im lặng bằng cách sửa lại thế ngồi và tuyên bố một cách nghiêm trang. - Không thể kéo dài tình trạng này được ! - Tình trạng nào ? - Tình trạng của mày hiện giờ, yêu mà không biết người ta có yêu lại không? Graham Greene đã phê phán rồi: "Cái cảm giác không rõ ràng, không chắc chắn là điều đáng sợ nhất với một người đang yêu". Và nó kết luận bằng một giọng dứt khoát : - Bằng mọi giá, mày phải thoát ra khỏi tình trạng nguy kịch này ! Cái thằng nói thì hay, lý luận của nó bao giờ cũng có các câu danh ngôn "bảo trợ", nhưng làm thì dở ẹc, đụng đâu hỏng đó. Chắc nó lại nghĩ ra một trò ma mãnh nào rồi và sắp sửa xúi tôi thực hiện. Mặc dù chẳng còn mấy tin tưởng vào nhà quân sư quạt mo này, tôi vẫn phải bám vào nó như bám vào chiếc phao duy nhất. Tôi hỏi : - Thoát ra bằng cách nào ? Hải gầy đáp tỉnh : - Viết thư . Tôi thất vọng : - Tưởng sao! Lại "điền vào chỗ trống" hoặc "đánh dấu chéo vào ô thích hợp" chứ gì ? Hải gầy lắc đầu nguầy nguậy : - Không! Mình không chơi trò đó! Tao nói viết thư là viết đàng hoàng kia ! - Viết đàng hoàng là sao ? - Thì viết thư như người ta thường viết ấy! Việt An yêu dấu, anh viết cho em những dòng này trong một chiều mưa tầm tã ... Tôi nhếch mép : - Mấy bữa nay trời đâu có mưa ? Hải gầy gãi đầu : - Thì tao chỉ nói ví dụ vậy thôi! Nhưng dù trời nắng, người ta vẫn thường viết là trời mưa cho nó thêm... ướt át. Có khi thư viết đầu tuần, người ta vẫn đề "chiều buồn thứ bảy" cho có vẻ ... thơ mộng. Muốn Việt An xúc động, mày có thể viết "anh viết những dòng này trên giường bệnh... "! Tôi gạt phắt : - Mày đừng có trù ẻo tao ! Hải gầy nhe răng cười : - Tao chỉ gợi ý vậy thôi, còn viết sao thì tùy mày ! Ý kiến của Hải gầy khiến tôi phân vân quá xá. Tôi lại hỏi : - Có nên không ? - Nên quá đi chứ! - Hải gầy hùng hổ - Những gì không thể bày tỏ bằng lời thì người ta viết thư. Xưa nay vậy. Mà những chuyện như thế này, tụi con gái nó khó mở miệng lắm. Mình phải tạo điều kiện cho tụi nó "phát biểu". Tao nghĩ là Việt An đang ngày đêm chờ thư của mày. Có khi nó đã viết sẵn một lá thư trả lời rồi không chừng. Để chờ mày gởi qua là nó gởi lại liền. Ừ, biết đâu được! - Tôi hồi hộp nhủ bụng - Dù sao Việt An cũng là con gái. Nó nhút nhát. Vả lại, tôi cũng chưa nói gì. Có khi Việt An yêu tôi nhưng lại tưởng tôi chỉ coi nó như bạn... thân nên nó không thổ lộ, sợ quê. Còn nếu trong vạn nhất nó không yêu tôi thì sau khi nhận thư tôi, nó sẽ trả lời cho tôi biết để tôi khỏi phải mất công hy vọng hão huyền. Đằng nào cũng tiện. Thấy tôi nghĩ ngợi lâu lắc, Hải gầy nóng ruột : - Sao? Viết không ? Tôi ngần ngừ : - Tao chỉ sợ nó đưa cho tụi Hồng Hoa, Chiêu Minh đọc. Hải gầy hắng giọng : - Mày đừng lo! Nếu yêu mày, nó sẽ không đem thư mày ra bêu riếu trước thiên hạ. Nếu không yêu thì có thể nó sẽ ... không nhận thư . Tôi giật thót : - Nếu nó không nhận thư thì sao ? - Thì thôi chứ sao! Đừng mơ tưởng đến nó nữa! Nhưng tao tin chắc là Việt An sẽ nhận. Nó yêu mày mà ! - Thôi đi mày ! Mặc dù nói vậy, tôi vẫn cảm thấy khoai khoái . Suốt ngày hôm đó, tôi và Hải gầy hè nhau "soạn thảo" lá thư tình của tôi. Hai đứa cãi nhau ỏm tỏi. Hải gầy lúc nào cũng muốn viết thật văn hoa, bay bướm, nhưng tôi lại sợ Việt An cho tôi nói sạo . Ngay câu đầu tiên, hai đứa đã hục hặc nhau. Hải gầy bảo viết "Việt An yêu quí" cho nó ... trữ tình. Tôi không chịu : - Ai lại viết là "yêu quí"! Làm như nó yêu tao từ đời kiếp nào rồi ! - Nhưng đây là tình cảm của mày, mày muốn gọi gì mày gọi chứ ! Tôi kiên quyết phản đối : - Mới mở đầu mà "độp" một phát "yêu quí" liền, tao thấy nó sỗ sàng quá ! - Chứ không "yêu quí" thì là gì ? - Chỉ viết là "Việt An thân mến" thôi ! Hải gầy ngã người ra ghế, cười hô hố : - Thân mến! Yêu người ta mà gọi là "thân mến"! Mày viết vậy nó sẽ tưởng mày "chửi" nó. Mày viết "Hải gầy thân mến" thì còn được. Ai lại "Việt An thân mến" bao giờ ! - Chứ "yêu quí" lại càng không được ! - Hay là đổi thành "yêu thương" ? Tôi nhún vai : - "Yêu thương" thì có khác gì "yêu quí" ? Bàn tới bàn lui một hồi, chúng tôi đành phải chấp nhận giải pháp dung hòa: "Việt An thân thương"! Tôi giữ được chữ "thân", Hải gầy giữ được chữ "thương". Vả lại, chữ "thân thương" nó không lộ liễu như "yêu thương", cũng không xa cách như "thân mến", nó kết hợp nhuần nhuyễn cả tình yêu lẫn tình bạn. Nói một cách chính xác, nó báo hiệu một sự nhảy vọt từ tình bạn qua tình yêu. Có nghĩa là "đợi đấy !". Đi vào phần nội dung, chúng tôi càng cãi nhau kịch liệt. Hải gầy cứ bắt tôi kêu Việt An là "em" cho nó tình tứ. Tôi không chịu. Tôi cứ kêu là Việt An là ... Việt An, như thường ngày tôi vẫn xưng hô. Gọi Việt An là "em", tôi thấy nó có vẻ "phạm thượng" thế nào! Rốt cuộc, Hải gầy đành phải nhượng bộ. Nó cho phép tôi gọi Việt An bằng tên. Nhưng tới đoạn sau, nó khăng khăng đòi tôi chép nguyên văn "Mới ngày đầu gặp Việt An, tôi đã thấy lòng mình xao xuyến". Tôi cắn viết, do dự : - Viết vậy, nó sẽ cho tao là đồ bộp chộp, lửa rơm... Hải gầy trợn mắt : - Bậy! Sao lại lửa rơm! Mày xao xuyến dài dài tới tận bây giờ chứ có phải chỉ xao xuyến một lần thôi đâu ! Tôi ngẫm nghĩ một hồi, thấy nó nói cũng có lý, bèn chép câu đó vô . Cứ vậy, vừa cãi vừa viết, xé bỏ gần nửa cuốn tập, cuối cùng chúng tôi cũng "sáng tác" xong lá thư . Tôi thở phào đặt viết xuống bàn và lấy tay quệt mồ hôi trán : - Giờ tính sao đây ? - Viết xong rồi thì gửi chứ sao ! - Ai gửi ? - Thì ai yêu nấy gửi! Thằng này hỏi lạ ! Tôi rụt cổ : - Tao không dám gửi đâu! Tao ngại lắm ! Hải gầy hừ mũi : - Không gửi thì vứt vào sọt rác! Thiếu gì cách giải quyết ! Phớt lờ sự châm chọc của Hải gầy, tôi nhìn nó cầu cứu : - Mày gửi giùm tao đi ! Hải gầy giẫy nẩy : - Đâu có được! Tao gửi giùm, nó tưởng tao yêu nó, nó yêu lại tao thì kẹt ! Tôi cười : - Việt An không yêu mày đâu. Mày đừng lo ! - Biết đâu được ! Tôi hắng giọng : - Vậy là mày bằng lòng rồi hén ? Hải gầy nhăn mặt : - Bằng lòng cái con khỉ! Mày làm lừa một mình chưa đủ, mày tính bắt tao làm lừa theo mày chắc ? Khi Hải gầy bực mình văng "con khỉ" tức là nó đã chịu nhượng bộ. Tôi hớn hở gấp lá thư cho vào phong bì và dán kín lại . Ngày hôm đó, những câu thơ của Xuân Diệu cứ phảng phất trong đầu tôi. Xuân Diệu làm thơ thật hay. Nhưng lần này tôi không dám chép vào tập. Tôi chỉ ngâm khe khẽ : Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, kèm với một lá thư Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ ! Những câu thơ thật buồn. Nhưng chắc không phải dành cho tôi. Nhà thơ Xuân Diệu đâu có biết tôi Tiểu Li đã hết sốt và đi học lại bình thường. Vết thương trên trán nó đã lành nhưng để lại một vết sẹo. Cũng may là vết sẹo nằm sát phía trên chứ nếu nó xích xuống gần con mắt thì không sao che giấu được. Tiểu Li nói với tôi : - Em sẽ để tóc dài che vết sẹo . Tôi gật đầu : - Ừ, che lại đi! Trông vết sẹo nó xấu xấu thế nào ! Tiểu Li buồn buồn : - Nhưng phải vài tháng nữa tóc em mới đủ dài . Tôi nheo mắt : - Mày không làm cho nó dài lẹ hơn được hả ? - Làm sao làm được ! Tôi chép miệng : - Không được thì thôi! Từ đây đến đó, tao không nhìn vô trán mày nữa. Mỗi khi trò chuyện với mày, tao chỉ nhìn từ mắt trở xuống thôi ! Nói vậy nhưng mỗi khi giáp mặt Tiểu Li, tôi không làm sao kìm được ý muốn nhìn vô vết sẹo của nó. Vết sẹo thoạt đầu màu đen, dần dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ nhờ, nếu không nhìn kỹ khó mà biết. Dù vậy, Tiểu Li vẫn không bỏ ý định để tóc dài. Điều đó càng ngày càng trở thành một ước muốn tha thiết của nó, như một nỗi ám ảnh. Cứ cách khoảng vài ngày, Tiểu Li lại hỏi tôi : - Anh xem tóc em có dài thêm chút nào không ? Tôi ngắm nghía thật kỹ rồi lắc đầu : - Tao thấy nó cũng vậy! Y như bữa trước ! Tiểu Li vùng vằng : - Y như sao được mà y như ! Rồi nó níu tay tôi, năn nỉ : - Anh nhìn kỹ đi! Có dài ra một tí tẹo phải không ? Tôi lại nhìn kỹ một lần nữa và vẫn thấy chẳng có gì khác. Tuy nhiên, không muốn làm Tiểu Li thất vọng, tôi làm bộ gật gù: - Ừ, hình như nó có dài ra một tí. Nhưng chỉ một tí tẹo thôi ! Mặt Tiểu Li rạng rỡ hẳn lên. Nó trách tôi : - Thấy chưa! Lúc nãy anh không chịu nhìn kỹ gì hết ! Tôi cười cười : - Ừ, lúc nãy tao quên nhìn kỹ . Tiểu Li không biết tôi bịa. Nó móc túi lấy cho tôi một cây kẹo . - Ở đâu vậy? - Tôi hỏi, giọng hí hửng. - Hôm qua, mẹ cho em hai cây. Em ăn một cây, còn một cây em để dành cho anh.
Trang 4

0nline
Trở Về
On/Today/Totall:1/1/132

Pair of Vintage Old School Fru