--------------------------------------------------------------------------------
Chương 8:
Ngày đầu tiên trở thành một anh chàng bán kẹo kéo đối với Thường là một ngày đẹp trời . Tất nhiên, những giây phút khởi đầu bao giờ cũng khó khăn, nhất là khi chú Kiến bỏ đi sau khi đãcăn dặn Thường những điều cần thiết.
Hôm đó, khi hai chú cháu đến nơi thìcác lớp đã vào học. Cổng trường đóng kín mít. Hai bên cổng, dọc trên lề đường toàn những người bán dạo . Cô bé bán bong bóng đứng cạnh xe nước mía . Bà bán bánh kẹo ngồi cạnh bà bán đồ chơi trẻ em. Có cả một chú lớn tuổi đeo toòng teng trước ngực những chiếc trống tí hon cắm lông gà nhuộm màu sặc sỡ.
Trước khi đi, chú Kiến "sắp xếp" cho Thường đứng kế một dì lớn tuổi, trước mặt là một chiếc mẹt bày la liệt những con thú đủ màu nặn bằng bột.
- Dì Sáu! - Chú Kiến giới thiệu - Bữa nay thằng cháu bán thế chỗ tôi . Nó mới ra nghề, còn khờ khạo, có gì nhờ dì bảo ban dùm!
Dì Sáu vui vẻ: - Chú nói quá! Thằng bé lớn tồng ngồng rồi chứ nhỏ nhít gì mà bảo ban! Nói xong, dì ý tứ nhích sát qua một chút để Thường có chỗ dựng xe . Kể từ lúc đó, dì Sáu thỉnh thoảng quay sang trò chuyện với Thường.
Dì hỏi han chuyện nhà cửa, gia đình. Hẳn nhiên Thường không dám kể thật. Anh bảo cha mất, mẹ đi bán rau quả ngoài chợ, nhà đông anh em nên anh phải nghỉ học đi bán kẹo kéo . Nhờ trò chuyện qua lại với dì, dần dần Thường cảm thấy tự nhiên hơn. Anh không còn cảm giác lạc lõng và lúng túng như khi chú Kiến vừa bỏ đi .
Những người khác chẳng chú ý đến Thường nhiều . Đội quân hàng rong trên hè phố thỉnh thoảng lại bổ sung thêm một tân binh vốn là chuyện bình thường trong xã hội hiện nay nên chẳng ai buồn ngạc nhiên về chú bé đồng nghiệp mới toanh này . Mọi người thản nhiên trò chuyện, nói dăm câu bông đùa rồi cười phá lên, chốc chốc lại liếc mắt về phía cổng trường chờ nghe tiếng kẻng ra chơi . Thái độ tự nhiên và giản dị của mọi người giúp Thường cảm thấy yên tâm. Anh trở nên bình tĩnh và tự tin. Nhưng sự bình tĩnh đó kéo dài không lâu . Khi tiếng kẻng báo giờ chơi vang lên, Thường lại đâm ra lúng túng. Anh hồi hộp không biết lát nữa đây, khi lũ trẻ con ùa ra, anh sẽ phải nói năng và bán chác với chúng như thế nào . Cũng không biết chúng có sẽ mua kẹo của anh không. Hằng trăm câu hỏi không lời giải đáp bỗng chốc hiện lên trong tâm trí, cộng với nỗi lo lắng của kẻ mới ra nghề, khiến Thường vô cùng thấp thỏm. Anh nghe tim mình đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Có lúc, Thường tuyệt vọng trông ngang liếc dọc như muốn cầu cứu những người chung quanh. Nhưng ai nấy đều đang sửa soạn đón tiếp khách hàng. Chẳng ai chú ý đến vẻ mặt lo âu của anh. Chỉ đến khi lũ trẻ chen nhau ùa ra khỏi lớp và chạy xô về phía cổng, trong đó một vài đứa nhanh miệng reo lên "kẹo kéo, kẹo kéo" với giọng điệu hớn hở thì Thường mới thoát ra khỏi cảm giác nặng nề và nhanh chóng hòa nhập vào không khí ồn ã, náo nhiệt của phiên chợ học trò.
Bắt chước những người bán hàng khác, Thường lật đật đẩy xe tới sát hàng rào song sắt cạnh cổng ra vào .
Từ bên trong, chìa ra hàng chục cánh tay chen chúc nhau, tay nào cũng ve vẩy một tờ giấy bạc:
- Bán ba trăm kẹo kéo!
- Bán cho em năm trăm!
- Bán cho một khúc dài dài!
- Bán cho em trước! Kéo sao cho nhiều đâụ phộng ấy!
- Em trước! Em đưa tiền trước!
Những tiếng nhi nhô thúc giục, kèo nài khiến Thường vừa mừng rỡ lại vừa lóng ngóng.
- Các em chờ một chút! Một chút thôi! Có ngay đây nè!
Vừa nói, Thường vừa vội vã quấn mảnh khăn vào cây kẹo và mím môi kéo . Lúc ở nhà chú Kiến, Thường đã thực tập trước nên bây giờ anh kéo chẳng mấy khó khăn. Nhất là sau khi kéo được năm, sáu khúc, động tác của Thường càng trở nên nhanh nhẹn, gọn gàng hơn. Nhưng đó chẳng phải là điều quan trọng nhất. Cái chính là khi đã bắt đầu hành nghề, Thường dần dà quên đi những mặc cảm của riêng mình. Anh không còn nhớ mình là cậu học trò lớp mười một và là con của một nhà giáo có uy tín. Anh không còn cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ về nghề nghiệp bất đắc dĩ của mình. Ở giữa những đồng nghiệp bình dân, được vây bọc bởi đám trẻ con vô tư và huyên náo, Thường cảm thấy thanh thản và tự nhiên như thể anh đã làm nghề này từ lâu lắm rồi . Trên đường về, khi nhớ lại, chính Thường cũng không khỏi ngạc nhiên về tâm trạng thảnh thơi của mình.
Dĩ nhiên, đối với Thường, hôm đó là ngày vui của anh. Anh đã hành động để giúp đỡ mẹ . Và anh tin chắc rằng kết quả của công việc nhất định sẽ giúp mẹ trút bỏ được phần nào gánh nặng cơm áo hiện nay .
Chỉ có điều, khi cây kẹo đã hết nhẵn sau khi bán thêm một hồi lúc tan trường, Thường thong thả xếp lại những tờgiấy bạc rồi nhẩm đếm, anh bàng hoàng nhận thấy khoản tiền thu được cũng xấp xỉ chi phí làm ra cây kẹo .
Tưởng mình lộn, Thường cẩn thận đếm đi đếm lại . Kết quả vẫn thế: chuyến ra quân đầu tiên của Thường coi như huề vốn. Lọc cọc trên đường về, Thường nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Khi Thường thuật lại điều đó với chú Kiến và chép miệng:
- Chắc cháu thối nhầm tiền!
Chú Kiến mỉm cười:
- Không phải cháu thối nhầm tiền đâu! Có lẽ cháu bán rẻ quá! Ai mới vô nghề kẹo kéo cũng vậy . Cứ sợ mình bán mắc, do đó không dám kéo mỏng, rốt cuộc khúc một ngàn lại bán năm trăm, khúc năm trăm thì bán có ba trăm!
Rồi thấy Thường cứ đực mặt ra, chú Kiến vỗ vai an ủi:
- Không hề gì đâu cháu! Bán chừng vài ngày, cháu sẽ quen tay . Những ngày đầu,chuyện lời lỗ không quan trọng. Cái chính là làm quen với môi trường chung quanh.
Nghe chú Kiến nói vậy, Thường mới thôi lo lắng. Và anh bắt đầu nghĩ đến chuyện lát nữa đây khi anh đưa cho Nhi khúc kẹo kéo anh để dành cho nó, chẳng biết anh sẽ giải thích như thế nào . Chắc là anh sẽ nói: "Đằng trước ngôi nhà anh dạy kèm, có một chiếc xe kẹo kéo ...".
Chương 9:
Trong những người bạn mới của Thường, những kẻ hành nghề trước cổng trường Phương Nam, có một cô bé bán bong bóng trạc mười bốn tuổi . Cô bé ăn mặc xoàng xĩnh nhưng gọn gàng, mặt mày thông minh sáng sủa .
Ngay hôm đầu tiên đi bán, Thường đã nhìn thấy cô bé. Cô đang ngồi trò chuyện rù rì với bà bán kẹo, chiếc xe đạp cột hàng chùm bong bóng dựng bên cạnh. Lúc đó, cô bé có thoáng trông thấy Thường. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, và khi nỗi ngạc nhiên qua đi, cô lại toét miệng cười với anh, hồn nhiên và thân mật. Nụ cười làm quen của cô bé khiến Thường đâm bối rối . Anh chưa kịp nghĩ ra cách ứng xử thì cô bé lại quay sang bà bán kẹo trò chuyện tiếp.
Tất cả chỉ vậy thôi . Thường bán ở bên này cổng, cô bé bán ở phía bên kia, ngó vậy chứ muôn trùng xa cách, nhất làvới một kẻ mới chân ướt chân ráo đến đây như anh. Vả lại, mải chìm đắm trong tâm trạng thấp thỏm của ngày đầu đi bán, Thường không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến ai, mặc dù cô bé gợi cho anh nhớ đến bé Nhi và điều đó đem lại cho anh một cảm giác thân thiện. Ngày thứ hai, mọi việc diễn biến một cách đột ngột. Khi học trò đã vào lớp, Thường đang lúi húi ràng lại sợi cao su phía sau xe thì cô bé bỗng nhiên tiến lại . Cô chủ động làm quen trước. Cách làm quen của cô cũng thật lạ:
- Anh bán cho em một khúc kẹo!
Thường ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi:
- Em mua kẹo thật hả ? Cô bé "hứ" một tiếng:
- Trời đất, sao anh hỏi kỳ vậy ? Anh tưởng em không biết ăn kẹo kéo hả ?
Thường mỉm cười:
- Em mua bao nhiêu ?
- Ba trăm.
Khi Thường giở tấm ny-lông bọc quanh cây kẹo, chuẩn bị kéo, cô bé lại nói:
- Nhưng em không có tiền trả đâu!
Thường dễ dãi:
- Không có tiền cũng không sao! Anh biếu em!
Không ngờ cô bé lại lắc đầu:
- Em cũng không thích lấy không cái gìcủa ai cả.
Đến đây thì Thường thật sự bối rối . Anh nhăn nhó:
- Mua thì em bảo không có tiền, biếu em lại không lấy! Vậy là sao ?
- Vậy là như thế này nè!
Vừa nói cô bé vừa chạy vụt về chỗ để xe . Cô tháo một cái bong bóng, quấn sợi dây quanh ngón tay rồi quay lại chỗThường. Cô đưa sợi chỉ cho anh, giọng tươi tỉnh:
- Anh cầm đi !
- Nghĩa là sao ? - Thường vẫn chưa hiểu .
Cô bé nhăn mũi:
- Anh cứ "vậy là" với "nghĩa là" hoài! Nghĩa là sao hả ? Nghĩa là em đổi bong bóng lấy kẹo! Cái bong bóng của em ba trăm, khúc kẹo của anh cũng ba trăm, giá ngang nhau, anh không lỗ đâu mà sợ!
Ý tưởng nghộ nghĩnh của cô bé khiến Thường bật cười . Anh chìa khúc kẹo ra:
- Nè!
Cô bé cầm khúc kẹo bằng tay trái, tay phải vẫn nắm chặt sợi chỉ buộc bong bóng. Cô dúi sợi chỉ vào tay Thường:
- Đổi nghen!
Thường cầm lấy đầu sợi chỉ và ngước mắt trông lên. Trên đầu anh,quả bong bóng màu xanh đang lơ lửng lượn qua lượn lại trong gió. Bất giác Thường nhớ đến những ngày còn bé. Hồi đó, anh rất thích những quả bong bóng. Mỗi lần đi ra đường, hễ thấy bong bóng là Thường vòi ba mẹ mua cho bằng được. Và anh chơi với chúng cho đến khi chúng xì hơi xẹp lép mới thôi . Có lần Thường tuột tay để quả bong bóng bay mất. Thế là anh vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa ngẩn ngơ ngước nhìn quả bóng mỗi lúc một nhỏ dần và cuối cùng hóa thành một dấu chấm nhỏ xíu trên nền trời xa lắc. Lần đó, do mải mê nhìn theo quả bóng, Thường đâm sầm vào một chiếc ô-tô đỗ bên đường đến tét trán, phải vào bệnh viện khâu cả chục mũi và sau đó phải nghỉ học suốt hai tuần lễ.
Đang nghĩ ngợi miên man, Thường bỗng giật mình khi nghe cô bé lên tiếng:
- Làm gì mà anh thẩn thờ vậy! Coi chừng tuột quả bong bóng bây giờ!
Thường chớp chớp mắt. Anh quấn sợi chỉ hai, ba vòng quanh ngón tay:
- Vậy là hết tuột!
Cô bé nhún vai:
- Cột vậy chẳng ăn thua gì đâu! Chỉ cần anh lơ đễnh một chút, quả bóng bay tuốt liền! - Cô bé chỉ tay vào chiếc xe đạp của Thường - Cột vô ghi đông kia kìa!
Thường chẳng nói gì. Anh lặng lẽ làm theo lời chỉ dẫn. Cô bé đứng bên cạnh, vừa nhai kẹo vừa quan sát Thường,chốc chốc lại buột miệng hệt như người lớn nhắc nhở trẻ con:
- Buộc chặt vào! Thêm một vòng nữa!
Thường đùa:
- Có bao giờ quả bong bóng lôi tuốt chiếc xe đạp lên trời không?
Cô bé "xì" một tiếng:
- Chiếc xe của em buộc mấy chục quả bong bóng còn không bay lên nổi nữa là!
Đang nói, cô bé chợt xòe hai bàn tay ra trước mặt, giọng tươi tỉnh:
- Hết rồi!
Thường ngơ ngác:
- Hết gì ?
- Kẹo kéo .
Thường bật cười:
- Em ăn nữa không?
- Nữa .
Thường vừa kéo kẹo vừa chọc:
- Đổi bong bóng nữa hả ?
Cô bé mỉm cười lắc đầu:
- Không. Lần này em trả tiền đàng hoàng!
Nói xong cô bé cho tay vào túi móc tiền ra . Thấy vậy, Thường vội lên tiếng ngăn:
- Cất vô đi! Anh không lấy tiền của emđâu!
Nhưng cô bé không thèm nghe lời Thường. Cô bướng bỉnh:
- Em đã nói rồi! Em không thích lấy không cái gì của ai hết!
Thường hắng giọng:
- Nhưng đây là anh biếu em mà!
- Biếu cũng không lấy .
Thấy cô bé cứ một mực cự tuyệt,Thường đâm ra khó xử. Anh nhăn mặt:
- Vậy anh phải làm sao bây giờ ?
Điệu bộ khổ sở của Thường khiến côbé phì cười . Cô nheo nheo mắt:
- Em bày cho anh một cách nghen?
- Ừ! Cách sao ?
- Anh cứ lấy tiền!
- Cô bé vừa nói vừa gục gặc đầu - Nhưng anh kéo khúc kẹo to gấp đôi . Kiểu như bán rẻ vậy mà!
- Em khôn ghê!
Vừa xuýt xoa, Thường vừa mỉm cười ngắt cho cô bé nhí nhảnh một khúc kẹo to tướng. Cô bé cầm lấy khúc kẹo, dẩu môi:
- Em khôn là phải rồi! Em tên là Tài Khôn mà!
Thường nheo mắt:
- Em chỉ phịa! Ai lại tên Tài Khôn!
Cô bé ngúng nguẩy:
- Anh không tin thì thôi! Em là ngườiViệt gốc Hoa mà! Nội em là người Hoa chính cống đó!
- Nội em là người Hoa ?
- Chứ sao! Nội em nói tiếng Quảng hay lắm. Nội nói như gió .
Thường tò mò:
- Thế còn ba em? Ba em nói tiếng Quảng được không?
Cô bé liếm môi:
- Ba em hả Ba em thì không nói được. Ba chỉ nghe được thôi . Nghe tiếng Quảng nhưng lại trả lời bằng tiếng Việt.
Thường cười cười:
- Còn em thì nói cũng không được mà nghe cũng không xong?
Cô bé nhe răng cười theo:
- Ừ. Đến đời tụi em thì chẳng ai biết mốc khô gì cả!
Nghe cô bé giới thiệu gốc gác một hồi, Thường đâm bán tín bán nghi:
- Bộ em tên Tài Khôn thật hả ?
- Thật chứ sao! Tên tụi em đều do nội đặt. Nội đặt em là Tài Khôn, còn em gái em là Xíu Muội . Con Xíu Muội nhỏ hơn em tới bốn tuổi lận.
Đến đây thì Thường hơi tin tin. Anh gật gù chép miệng:
- Tên gì ngộ ghê!
Cô bé níu tay Thường: - Vậy từ giờ trở đi, anh gọi em là Tài Khôn hén?
- Ừ. Nếu tên em như vậy thì anh sẽ gọi em là Tài Khôn. Tài Khôn có vẻ thích thú khi được Thường công nhận cái tên nghộ nghĩnh của mình. Cô cười khúc khích luôn miệng.
Đang cười, Tài Khôn bỗng ngừng bặt. Cô tặc lưỡi:
- Chút xíu nữa em quên!
- Quên gì?
- Quên hỏi tên anh.
Thường hắng giọng:
- Tên anh thường lắm!
Tài Khôn lộ vẻ hiếu kỳ!
- Tên gì vậy ?
- Tên Thường.
Tài Khôn dậm chân, giọng sốt ruột:
- Thường cũng chẳng sao! Anh cứ nói đại ra đi!
- Thì anh đã nói rồi . Anh tên Thường! -Rồi xem chừng Tài Khôn vẫn ngơ ngác, Thường mỉm cười nói thêm - Tên anh là Nguyễn Minh Thường, hiểu chưa ?
- À, à, - Tài Khôn sáng mắt lên - Hóa ra vậy!
Rồi cô gật gù:
- Tên anh đúng là thường thật!
Thường trêu:
- Chứ đâu có kỳ cục như tên của em.
- A, anh dám chê tên em hén.
Tài Khôn giơ nắm đấm lên, nhưng chưa kịp hỏi tội Thường, cô đã lật đật quay mình chạy về bên kia cổng. Kẻng ra chơi đã vang lên.
--------------------------------------------------------------------------------
Chương 10:
Từ ngày làm quen với cô bé bán bong bóng, Thường cảm thấy các buổi chiều dường như trôi qua nhanh hơn. Những thời khắc chờ đợi tiếng kẻng ra chơi và tiếng kẻng tan trường không dài lê thê như trước.
Mỗi lần nghĩ đến Tài Khôn, Thường thấy lòng vui vui và những lúc đó anh không làm sao ngăn được mình mỉm cười . Cô bé nhí nhảnh và nghịch ngợm lạ . Đi bán bong bóng mà trông cô tươi tỉnh, đùa giỡn cứ như là đi dự hội không bằng.
Thường đoán hoàn cảnh Tài Khôn chắc giống như mình. Hẳn cô bé một buổi đi học, một buổi đi bán bong bóng phụ giúp gia đình. Nhưng khi Thường hỏi thì Tài Khôn lắc đầu:
- Buổi sáng em đâu có đi học.
Thường ngạc nhiên:
- Em không đi học thật hả ?
Tài Khôn vung tay:
- Em thèm vào nói dối!
- Không đi học thì em làm gì?
- Thiếu gì chuyện làm! - Tài Khôn bật từng ngón tay, hăng hái kể - Giặt đồ nè, đi chợ nè, lau nhà nè, nấu cơm nè, xách nước nè, trông em nè...
Thường cắt ngang:
- Xíu Muội lớn rồi mà trông gì nữa ?
- Nhỏ Xíu Muội chỉ là em kế thôi! - Tài Khôn nhún vai hệt người lớn - Sau nó,còn hai đứa nữa . Trông tụi chúng mệt xỉu!
Thường chớp mắt:
- Vậy là em một buổi đi bán, một buổi làm việc nhà ?
- Thì em đã nói rồi .
- Vậy là em không còn đi học ?
Tài Khôn chép miệng:
- Ừ em nghỉ học mấy năm nay rồi .
Rồi cô dòm Thường:
- Thế còn anh? Anh vẫn còn đi học phải không?
Không hiểu sao đối với Tài Khôn,Thường chẳng muốn nói dối . Anh khẽ gật đầu:
- Ừ, buổi sáng anh đi học. Anh học lớp mười một.
Tài Khôn nháy mắt:
- Hỏi chơi cho vui vậy thôi, chứ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em biết liền!
- Xạo đi!
- Xạo anh chi! Tướng anh là tướng học trò, ai mà chẳng biết!
Rồi cô dài giọng chê bai:
- Con trai gì mà da trắng như trứng gà bóc! Con trai phải có nước da đen đen như vầy mới đẹp nè!
Vừa nói Tài Khôn vừa chìa cánh tay ra . Mặc dù vẫn biết Tài Khôn là cô bé vô tư, nghĩ gì nói đó, nhưng sự so sánh bất ngờ của cô tự dưng khiến Thường đâm lúng túng. Quả thật so với Tài Khôn, anh trắng trẻo hơn nhiều, ra dáng một cậu công tử suốt ngày ru rú trong nhà. Trong khi đó, một cô bé đáng tuổi em mình lại phải quanh năm dầm mưa dãi nắng ngoài đường để kiếm tiền giúp đỡ cha mẹ . Ý nghĩ đó khiến Thường khựng lại một hồi lâu . Mãi một lúc, anh mới ấp úng buộc miệng:
- Đi bán một thời gian, anh sẽ đen như em chứ lo gì!
Chương 11:
Hóa ra Tài Khôn có hai người anh. Một người trạc tuổi Thường, một người lớn hơn.
Cả hai cũng đều bán bong bóng, Tài Khôn bảo vậy .
Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ . Mua về, chia ba . Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su . Loại này bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay ... Thường ngắt lời:
- Giống như em chứ gì ?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao ?
Tài Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thường "à" một tiếng:
- Anh hiểu rồi . Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì ?
- Ừ.
- Sao em không mang theo ?
Tài Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo . Vả lại, em thích thổi sẵn bong bóng ở nhà hơn. Em thích chạy xe dưới hàng chùm bong bóng sặc sỡ bay lơ lửng trên đầu . Bộ anh không thấy đẹp sao ?
- Thì đẹp! Nhưng rủi bán nửa chừng, hết bong bóng thì sao ?
- Làm sao hết được! Một buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bộ! - Đang nói, Tài Khôn bỗng cười toe - Nhưng nếu hết nửa chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Được không?
Thường cũng cười:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì ít mà ăn thì nhiều .
Tài Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả ?
Thường nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, người ta vẫn sống được vậy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa . Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tài Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ giỏi nịnh! Em có đẹp bao giờ đâu mà hết!
Thường cố ý ngắm nghía cô bé một thoáng, rồi làm bộ gật gù:
- Đúng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên đời này chẳng ai có duyên bằng em.
Thường không ngờ cô bé tinh nghịch như Tài Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thường khen mình có duyên, Tài Khôn bỗng nhiên sững lại . Rồi cô đỏ mặt ù té chạy về chỗ chiếc xe bong bóng.
Chương 12:
Từ hôm bị Tài Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thường nóng lòng chờ nắng gió nhuộm nước da mình. Để có nước da "đen đen mới đẹp", hẳn chỉ cần nửa tháng thôi .
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả màu", một sự cố xảy ra khiến Thường đành từ bỏ ý định "thay da đổi thịt" đó.
Một hôm, bà Tuệ đột nhiên hỏi thăm chuyện dạy kèm của Thường. Đã dự phòng trước tình huống này, Thường trả lời khá suông sẻ. Và thái độ của anh cũng tự nhiên rất mực.
Vừa trả lời, Thường vừa kín đáo quan sát nét mặt của mẹ . Anh mừng rơn trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tỏ ý gì nghi ngờ.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bỗng buột miệng nhận xét:
- Dạo này con hơi đen đấy! Trông cứ như người chạy rong ngoài đường!
Câu nói của mẹ khiến Thường nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sự so sánh tình cờ của mẹ, nhưng dù sao cũng báo động cho Thường phải cẩn thận hơn trong việc giữ gìn bí mật của mình. Anh hắng giọng, trầm tĩnh đáp:
- Chắc dạo này trời nắng gắt, con lại đi dạy vào buổi trưa ...
Và Thường thở phào khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khỏi nhà, con nhớ mang theo nón! Lớn rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tí!
Thường ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lời bà răm rắp mà còn làm quá những gì bà yêu cầu . Không những luôn luôn đội thùm thụp cái nón trên đầu, Thường còn sắm cho mình cả một đôi bao tay màu đen dài đến tận khuỷu . Anh gởi bao tay ở nhà chú Kiến, sắp đi bán lại xỏ vào .
Bây giờ Thường chả ham nghe lời xúi giục của Tài Khôn nữa . Anh phải tìm mọi cách bảo vệ nước da trắng trẻo của anh,nếu không muốn một ngày xui rủi nào đó, hành tung của anh sẽ bị mẹ ngờ vực và khám phá.
Tài Khôn đón nhận chiếc nón trên đầu và đôi găng trên tay Thường bằng cặp mắt tròn xoe kèm với một tiếng kêu khủng khiếp:
- Anh làm cái trò gì vậy ?
Phản ứng thẳng thừng của Tài Khôn khiến Thường đứng chết trân. Mãi một lúc, anh mới cười gượng gạo:
- Trò gì đâu! Chỉ là để che nắng thôi . Mẹ anh sợ anh ốm.
Tài Khôn lại kêu trời:
- Xời ơi! Con trai gì mà...
Đang nói, Tài Khôn ngừng bặt. Có lẽ cô không tìm ra sự so sánh thích hợp. Cô khẽ nheo mắt nhìn Thường:
- Bộ anh hết thích có nước da đẹp rồi hả ?
Thường buồn bã:
- Ừ. Hết thích rồi .
Sự thú nhận xụi lơ của Thường khiến Tài Khôn hết ham "xỉa xói". Cô thở dài:
- Thích hay không là chuyện của anh. Nếu sợ chết thì anh cứ việc đội nón. Nhưng ai đời con trai lại mang bao tay! Cái đó là của con gái!
Thường chống chế:
- Nhưng đây là bao tay ... bảo hộ lao động mà!
Thường nói vừa dứt câu, Tài Khôn đã ôm bụng cười:
- Trời đất, bán kẹo kéo mà cũng mang găng bảo hộ lao động! Thật em chưa nghe ai nói chuyện này bao giờ! Hơn nữa, đôi găng của anh đâu phải là găng bảo hộ . Đôi găng dài tới khuỷu thế kia chỉ có thể là găng đi đường của các cô tiểu thư thôi!
Những nhận xét đầy vẻ chế giễu của Tài Khôn khiến Thường xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng vì không thể chui được, Thường đâm cáu . Anh liền nghiêm mặt:
- Thôi, em nhạo báng anh như vậy là đủ rồi! Đây là chuyện riêng của anh, em không nên châm chọc nữa!
Thấy Thường lộ sắc giận, Tài Khôn đâm hoảng.
Ngay lập tức, vẻ cười cợt trên mặt cô biến mất. Thay vào đó là những lời xin lỗi rối rít:
- Em nói chơi vậy thôi chứ đâu có ý nhạo báng anh! Thôi, cho em xin lỗi nghen! Em không nói như vậy nữa đâu!
Nói một tràng, thấy Thường vẫn im lặng, Tài Khôn liền hốt hoảng cầm tay anh lay lay, giọng suýt khóc:
- Bộ anh giận em thật hả ? Em xin lỗi anh rồi mà!
Thấy Tài Khôn bắt đầu rơm rớm nước mắt, Thường hắng giọng:
- Làm gì mà quýnh lên vậy! Anh không giận em đâu! Nghe vậy, Tài Khôn toét miệng cười . Bây giờ những giọt lệ cố nén cũng vừa trào ra khỏi khóe mắt cô và chậm rãi lăn tròn trên má, chảy xuống miệng cười của cô . Thường chợt nhớ đến một câu vè hồi nhỏ, liền buột miệng chọc:
- Ơ, vừa khóc vừa cười ăn mười cục...
Thường nói chưa dứt câu, Tài Khôn đã đấm thùm thụp vào lưng anh:
- Không có nói bậy à nghen! Thường mỉm cười:
- Anh có nói bậy gì đâu! Anh định nói là ăn mười cục ... kẹo kéo chứ bộ!
- Hứ!
Tài Khôn "hứ" một tiếng và đưa tay quệt nước mắt. Tự nhiên Thường cảm thấy lòng nao nao . Hình ảnh lau nước mắt của một người con gái vừa khóc bao giờ cũng khiến lòng dạ Thường bỗng nhiên mềm đi . Hồi bé, mỗi lần chọc Nhi khóc, Thường cũng trải qua những cảm giác như vậy . Lúc Nhi khóc, anh ghét nó dễ sợ . Lúc đó, mặt mày nó nhăn nhó, xấu xí, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, nhất là khi nó cố ý rống thật to cho mẹ nghe thấy mà phạt anh, cổ họng nó mở lớn đến mức thấy cả lưỡi gà bên trong. Vậy mà đến khi nó nín, nhìn nó vừa sì sụt vừa đưa tay chùi nước mắt, Thường bỗng dưng thấy thương nó ghê gớm. Lúc đó bao giờ Thường cũng tìm cách làm cho Nhi hài lòng, kể cả việc đau khổ nhường nhịn phần quà bánh của mình.
Bây giờ cũng vậy . Anh nhìn Tài Khôn bằng ánh mắt xốn xang và dịu dàng hỏi:
- Em ăn kẹo kéo không?
Tài Khôn chớp mắt:
- Anh định "hối lộ" em hả ?
- Đâu có! Nếu em thích ăn thì anh kéo cho!
Tài Khôn lắc đầu:
- Em không ăn đâu! Đâu phải lúc nào em cũng thích ăn kẹo kéo của anh!
- Chứ bi giờ em đang thích gì ?
Tài Khôn lém lỉnh:
- Bây giờ hả ? Bây giờ thì em thích có một đôi găng tay "bảo hộ lao động" như của anh!
Thường hứ giọng:
- Rồi! Em lại chọc anh nữa rồi!
Sực nhớ ra, Tài Khôn liền rụt cổ và đưa tay lên côc' đầu mình một cái:
- Chết! Em lại quên khuấy đi mất!
Điệu bộ của Tài Khôn khiến Thường phì cười . Anh vui vẻ:
- Nói vậy chứ em muốn chọc anh thì cứ chọc! Anh không giận đâu!
Tài Khôn tròn mắt:
- Anh không giận thật hả ?
- Thật.
- Thật thì em... không chọc anh nữa đâu!
Nói xong, Tài Khôn lại khúc khích cười . Bao giờ cô bé cũng cười . Khóc như khi nãy, thật là hiếm hoi!
Chương 13:
Mới đó mà đã nửa tháng. Bây giờ Thường đã là một thành viên thân thuộc trong đội ngũ những người bán dạo trước cổng trường và là một người quen của lũ học trò cấp một.Càng ngày anh càng thích nghi và trưởng thành dần trong nghề nghiệp của mình.Đã không còn những ngày bán huề vốn hoặc lỗ lã như thời gian đầu . Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết gì. Chiếc nón rộng vành và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhỏ vào việc tẩy xóa những dấu vết đáng ngờ trên người Thường.
Nhưng như ông bà nói "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", sự đời lắm lúc không tài nào lường nổi . Đúng vào lúc Thường đinh ninh hành tung của mình không thể bị phát giác, bất thần anh đụng phải ... người quen, lại đụng ngay trước cổng trường Phương Nam, nơi anh đang hành nghề, thật là xui rủi .
Hôm đó, Thường đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho bọn trẻ vừa tuôn ra khỏi cổng giờ tan học. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, vào giờ khắc này Thường thường bán rất rẻ, do đó bọn trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thường, lố nhố trước cổng là những bậc cha mẹ vừa vội vã rời sở làm để kịp đón con. Những ngày đầu, Thường còn thấp thỏm và kín đáo quan sát những người này, nhưng rồi sau một thời gian chẳng bắt gặp ai quen, Thường không còn nơm nớp lo sợ nữa, thậm chí anh chẳng buồn mảy may để tâm đến họ .
Nhưng đúng vào ngày xúi quẩy nọ, lúc Thường còn đang loay hoay tìm tiền lẻ để thối lại tờ bạc hai ngàn của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Đạo! Em làm gì lâu vậy ?
- Chị chờ em chút! Em đang đợi thối tiền! - Thằng bé đáp.
- Thôi khỏi! Chị có tiền lẻ đây nè!
Vừa nói, người con gái vừa bật chống xe đánh "tách" một cái và xăm xăm bước lại . Ngay từ khi cô gái vừa lên tiếng, Thường đã giật bắn người khi nhận ra giọng nói quen thuộc của Thủy Tiên, cô bạn cùng lớp với mình. Phát hiện đó khiến anh vô cùng sửng sốt. Từ khi đứng bán ở đây, chưa bao giờ Thường thấy Thủy Tiên xuất hiện, thậm chí anh không nghĩ điều đó lại có thể xảy ra . Vậy mà bây giờ đột nhiên Thủy Tiên lại có mặt, lại gọi một thằng bé ở trường này bằng em và lại đang hăm hở tiến về phía Thường.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức Thường chẳng thể tránh đi đâu được. Anh chỉ có cách cúi gằm mặt xuống, hy vọng vành nón sẽ che khuất tầm mắt người đối diện.
Bây giờ thì Thủy Tiên đã đứng ngay trước mặt anh. Cô hỏi:
- Khúc kẹo kéo vừa rồi bao nhiêu vậy chú ?
Hẳn cách ăn mặc xộc xệch của Thường khiến Thủy Tiên ngỡ anh đã lớn tuổi lắm. Cách xưng hô của Thủy Tiên khiến Thường càng bối rối . Anh ấp úng:
- Không ... khô ... ô ... ông, à ... bă trăm ...
Sự lúng túng của Thường làm Thủy Tiên ngạc nhiên. Cô khẽ liếc nhìn anh và bật kêu sửng sốt:
- Kìa Thường!
Thường điếng cả người . Rồi biết không thể giấu giếm được nữa, anh khẽ lật vành nón lên, gượng gạo:
- Thủy Tiên đi đâu đây ?
- Thủy Tiên đi đón em. Em Thủy Tiên học trường này .
- Sao trước nay tôi không gặp Thủy Tiên?
- Trước nay mẹ Thủy Tiên đi đón. Hôm nay mẹ bận nên sai Thủy Tiên đi .
Bây giờ Thường mới để ý chiếc Cúp 82 màu xanh dựng bên lề đường. Đúng là chiếc xe quen thuộc mà Thường hằng thấy . Hẳn người đàn bà trước nay đi đón con trên chiếc xe đó là mẹ Thủy Tiên.
- Còn Thường! - Thủy Tiên ngập ngừng hỏi - Trước nay Thường vẫn...
Thủy Tiên không nói hết câu . Cô ngắc ngứ một hồi rồi im bặt. Sự ý tứ của Thủy Tiên chẳng hiểu sao lại làm Thường đâm ra bực dọc. Anh trả lời, giọng khích động:
- Ừ, trước nay tôi vẫn đi bán kẹo kéo! Nhà nghèo, đành phải vậy thôi!
Thủy Tiên định đứng nói chuyện với Thường thêm ít phút nữa nhưng thấy Thường bỗng nhiên cáu kỉnh, lại còn nói cạnh nói khóe sự giàu có của gia đình mình, cô đành tặc lưỡi cáo lui .
Thường không biết sự gặp gỡ bất ngờ đó đã khiến lòng dạ cô bạn cùng lớp với anh xốn xang vô kể. Trên suốt đường về, cô chỉ nghĩ tới anh và cảm thấy vô cùng áy náy về sự khác biệt lớn lao giữa cô và anh trong cuộc sống. Lần đầu tiên, cô không chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Chương 14:
Hôm sau, Thường đến lớp trong một tâm trạng rối bời . Anh có cảm tưởng cả thế giới đều đã biết mỗi buổi chiều anh vẫn âm thầm đi bán kẹo kéo . Bạn bè trong lớp sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, thậm chí, thậm chí khinh thị và dè bỉu . Biết đâu sẽ chẳng có đứa tinh nghịch trêu anh:
- Ê, Thường kẹo kéo!
Quá quắt hơn, chúng sẽ đem lời rao cổ xưa của nghề bán kẹo kéo ra ngâm ngợi:
- ! Cô nào thấp thấp lùn lùn
Ăn hào kẹo kéo sẽ đùn lên cao!
Đến lúc đó, hẳn Thường chỉ có cách bỏ học. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý. Mẹ xưa nay vốn nghiêm khắc, Thường đâu dám cãi lời . Như vậy, anh sẽ tiếp tục dẫn xác đến lớp để nghe bạn bè chòng ghẹo . Và rồi anh học sẽ chẳng ra ôn gì cả. Mẹ sẽ buồn, sẽ ốm. Rốt cuộc anh chẳng giúp gì được mẹ mà còn làm mẹ khổ sở thêm.
Những ý nghĩ xám xịt đó cứ bám lấy đầu Thường và vẽ lên trong trí anh một tương lai vô cùng u ám. Tự nhiên anh đâm ra giận Thủy Tiên. Nếu hôm qua, cô không lò dò đến trường Phương Nam thì mọi việc đâu đến nỗi . Nếu hôm qua, ừ, nếu hôm qua ...
Thường vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi . Anh đạp uể oải, lười nhác. Hôm nay Thường cố tình đi trễ. Anh sợ đến sớm, khi lớp chưa vào học, tụi bạn sẽ nhao nhao lên và tha hồ chọc ghẹo . Đến muộn, dù sao cũng an tâm hơn. Có thầy giáo trong lớp, sẽ chẳng ma nào dám hó hé.
Khi vào chỗ ngồi, Thường khẽ liếc chung quanh, nơm nớp chờ một tia nhìn khác lạ. Nhưng anh chẳng thấy gì. Tụi bạn đứa nào đứa nấy đang cắm cúi chép bài . Chỉ có tiếng lật tập sột soạt, ngoài ra, chẳng có tiếng động khả nghi nào khác.
Thường dần dần bình tĩnh trở lại . Không khí yên lặng của lớp học có vẻ như chưa ai hay biết gì. Cũng có thể lũ bạn làm bộ thế thôi, đợi đến lúc ra chơi tụi nó mới bắt đầu khai hỏa .
Dù sao thì cũng mặc! Đằng nào mình cũng phải mài đũng quần trên cái ghế này cho đến hết năm nay! Thường nhún vai lẩm bẩm và thò tay vào ngăn bàn lấy tập ra .
Đang sờ soạng, Thường bỗng chạm tay phải một mảnh giấy . Anh cầm lên và tò mò mở ra xem. Trong đó, vỏn vẹn có một dòng: "T.T. muốn gặp Thường. Ra chơi, T.T. đợi ở căng tin".
Thường thở phào . Nét chữ lạ, nhưng rõ ràng tác giả là Thủy Tiên. Và khi Thủy Tiên đã dám gặp Thường có nghĩa là cô chưa hé răng về bí mật của anh cho bất cứ ai .
Khi nỗi lo bị bạn bè phát giác lắng xuống, lòng Thường lại dấy lên một băn khoăn mới . Anh không hiểu Thủy Tiên định gặp anh để làm gì. Trong lớp, Thủy Tiên là một trong những nữ sinh xinh xắn, thường bị bạn trai trêu chọc. Tuy vậy, Thường chưa bao giờ mở miệng ghẹo cô . Trong học tập, Thủy Tiên không có gì nổi bật, học lực trung bình. Về Thủy Tiên, Thường chỉ biết có chừng đó. Anh hoàn toàn mù tịt về tính tình và cá tính của cô, chỉ biết đại khái đó là một cô gái vui vẻ, thích cười đùa trong lớp, nói chung là dễ ưa . Vậy thôi .
Trước nay, Thường vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với Thủy Tiên như bao bạn gái khác. Những câu chuyện qua loa, chẳng đậm đà và chẳng để lại ấn tượng gì. Thủy Tiên thuộc về gia đình khá giả, cách ăn mặc và phục sức của cô nói lên điều đó, dù rằng nhìn thoáng qua bề ngoài trông cô chẳng khác gì các nữ sinh cùng lớp. Đó cũng là lý do khiến từ trong thâm tâm, Thường chưa bao giờ xem Thủy Tiên là một người bạn gần gũi . Từ ngày anh đi bán dạo, khoảng cách đó mặc nhiên tăng lên.
Vậy mà bây giờ Thuỷ Tiên lại đòi gặp anh. Cô muốn nói gì với anh sau cuộc gặp gỡ tai hại kia ? Thương hại, dè bỉu hay khuyên can? Suốt trong hai tiết học đầu, Thường nhấp nhổm như ngồi trên lửa và suy diễn mọi thứ, những chuyện có thể xảy ra và những chuyện thuần tưởng tượng.
Hóa ra Thủy Tiên nói như thế này, sau khi Thường bước vào căng-tin:
- Sáng nay Thủy Tiên thấy Thường có vẻ lo lắm. Nhưng Thường đừng ngại . Thủy Tiên chẳng nói với ai đâu .
Không hiểu sao mỗi khi nghe Thủy Tiên nói với mình bằng cái giọng che chở tế nhị, Thường lại đâm bực bội . Không phải lần đầu tiên Thường rơi vào trạng thái bị kích thích này . Anh hừ mũi, xẳng giọng:
- Thủy Tiên muốn nói cứ nói! Tôi đâu có đi ăn cắp ăn trộm mà phải sợ ai!
Thái độ lạnh lùng của Thường khiến Thủy Tiên đâm bối rối . Sau một thoáng trấn tĩnh, cô chớp mắt nhìn anh, giọng buồn buồn:
- Sao Thường lại giận dỗi với Thủy Tiên? Thường có biết là việc làm của Thường khiến Thủy Tiên suy nghĩ rất nhiều không?
Câu hỏi hàm ý trách cứ của Thủy Tiên làm Thường bỗng ngượng ngập. Tự nhiên anh thấy sự bực dọc của mình thật vô lý và trẻ con. Không biết đối đáp làm sao, Thường đành ngồi lặng thinh.
Thủy Tiên tiếp tục bộc bạch những suy nghĩ của mình:
- Thủy Tiên thấy mình kém Thường xa . Thường vừa vất vả làm thêm phụ gia đình lại vừa học giỏi . Trong khi Thủy Tiên chẳng phải làm gì, chỉ có mỗi việc chơi và học, vậy mà học chẳng khá nổi ...
Trước giọng tâm sự của Thủy Tiên, lòng Thường dần dần dịu lại . Hóa ra Thủy Tiên tốt bụng và biết điều hơn mình nghĩ, Thường áy náy nhủ bụng. Và anh khẽ hắng giọng:
- Muốn học giỏi đâu có khó gì! Bây giờ khối chỗ dạy thêm!
- Thì Thủy Tiên vẫn đi học thêm đấy chứ! Mà có giỏi gì đâu!
Thường mỉm cười:
- Hay là tại mình?
Thủy Tiên cũng cười:
- Không phải tại Thủy Tiên đâu! Tại lớp học thôi! Lớp học nào cũng đông quá, nhiều chỗ không hiểu, Thủy Tiên cũng không dám hỏi lại thầy .
- Thủy Tiên mắc cỡ chứ gì?
- Ừ. Ai cũng hiểu, chỉ có mình không hiểu, đứng lên hỏi kỳ thấy mồ!
- Có gì đâu mà kỳ! Đã học thì phải hỏi! Người ta bảo "học hỏi" mà lại!
Thủy Tiên tặc lưỡi:
- Thì Thủy Tiên cũng biết vậy . Nhưng Thủy Tiên vẫn cứ thấy ngài ngại làm sao! Dù sao hỏi bạn bè cũng dễ hơn hỏi thầy cô nhiều!
Không hiểu ý tứ trong câu nói của Thủy Tiên, Thường thản nhiên buột miệng:
- Tất nhiên rồi! Người ta bảo "Học thày không tày học bạn" mà!
Chỉ đợi có vậy, Thủy Tiên mỉm cười nhìn Thường:
- Vậy Thường kèm Thủy Tiên học nghen?
- Tôi ? - Thường sửng sốt.
- Thì Thường chứ sao! Học thày không tày học bạn mà!
Thủy Tiên ranh mãnh nhắc lại câu nói khi nãy khiến Thường đâm lúng túng. Anh chưa kịp trả lời thì Thủy Tiên lại nói tiếp:
- Nếu học với Thường, chẳng mấy chốc Thủy Tiên giỏi lên cho mà coi!
Nghe vậy, Thường phát hoảng:
- Nhưng mà tôi đâu có thì giờ!
- Thì Thường đừng đi bán kẹo kéo nữa! - Thủy Tiên khẽ chớp mắt - Thay vì đi bán, Thường kèm Thủy Tiên học. Học trả học phí đàng hoàng chứ bộ!
Câu cuối cùng, Thủy Tiên cố nói bằng một giọng nửa đùa nửa thật. Cô muốn giúp Thường nhưng lại sợ anh tự ái . Cô tránh nhắc đến chữ "tiền", e sỗ sàng. Gọi "học phí" dù sao nghe cũng êm tai hơn.
Nào ngờ Thường lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được đâu!
- Sao lại không được?
Thường nhăn nhó:
- Bạn bè ai lại nói đến chuyện tiền bạc! Nếu tôi kèm cho Thủy Tiên học, cũng chỉ là giúp đỡ nhau thôi!
Rồi Thường phân vân nói thêm:
- Thôi, được rồi! Nếu Thủy Tiên có ý định như vậy, tôi sẽ đến kèm giúp Thủy Tiên vào buổi tối ...
- Thế còn buổi chiều ? - Thủy Tiên ngắt lời Thường.
- Thì Thủy Tiên biết rồi đó! - Thường chép miệng - Buổi chiều tôi phải đi làm thêm!
Vừa nói, Thường vừa liếc Thủy Tiên. Anh ngạc nhiên khi thấy Thủy Tiên xịu mặt xuống. Cô chẳng tỏ vẻ gì vui mừng trước sự nhận lời dạy kèm của anh. Môi cô mím lại, ra chiều suy nghĩ. Thật khó hiểu, Thường ngẩn ngơ tự nhủ.
Thường không biết Thủy Tiên chỉ muốn Thường kèm cô học vào buổi chiều . Để anh khỏi phải đi phải đi bán kẹo kéo . Để anh khỏi phải nhọc nhằn mưa nắng kiếm từng trăm bạc lẻ. Tiền thì cô sẽ trả và nếu không nhiều hơn thì cũng không ít hơn khoản thu nhập từ nghề bán dạo của anh. Thế nhưng thiện ý của cô đã không thành.
Thường chỉ nhận kèm cô vào buổi tối, lại dạy không công. Trong khi đó, buổi chiều anh vẫn phải gò lưng đạp xe đi bán. Như vậy thì cô chẳng giúp được gì cho Thường, lại làm anh vất vả thêm.
Thường không thể nào đọc được những ý nghĩ trong đầu Thủy Tiên nên thấy cô trầm ngâm, anh đành ngồi im lặng ngắm những viên đá đang tan dần dưới đáy ly .
--------------------------------------------------------------------------------
Chương 15:
Sự xuất hiện của Thủy Tiên trước cổng trường Phương Nam và thái độ lúng túng của Thường không qua khỏi mắt Tài Khôn. Hôm đó, cô bé đứng bên kia cổng nhưng cô nhìn thấy hết.
Đợi cho Thủy Tiên lên xe ra về, Tài Khôn liền chạy ngay đến chỗ Thường:
- Ai vậy anh?
Thường vờ vịt:
- Ai đâu ?
- Chị khi nãy đó! - Tài Khôn nheo mắt.
- Chỉ là ai vậy ?
- À, à, bạn hàng xóm mà! - Thường ấp úng đáp và anh không hiểu sao mình lại không nói thật với Tài Khôn.
Cô bé làm như chẳng để ý đến vẻ bối rối của Thường. Cô tươi tỉnh hỏi:
- Chỉ ở cạnh nhà anh hả ?
- Ừ, ở sát bên cạnh!
Đột nhiên Tài Khôn "hứ" một tiếng:
- Rõ là anh nói xạo!
Thường giật thót:
- Anh có sạo gì đâu!
Tài Khôn nhún vai:
- Vậy mà không xạo! Hai nhà ở sát cạnh, sao anh và thằng nhóc Đạo lại không biết nhau ?
Thường quên béng:
- Thằng nhóc Đạo nào ?
- Thằng bé mua kẹo kéo của anh khi nãy đó! Nó là em của chị kia mà!
Thường sực nhớ ra . Anh ngạc nhiên:
- Sao em biết nó tên Đạo ?
- Sao lại không biết! Bọn trẻ ở đây, em biết mặt biết tên từng đứa ấy chứ! - Đang nói, Tài Khôn bỗng ngoặt sang chuyện cũ - Sao, vừa rồi anh xạo em phải không?
- Ừ.
Thường "ừ" xụi lơ . Tài Khôn tròn mắt:
- Anh xạo em chi vậy ?
Thường thở dài:
- Anh không biết.
- Xí, - Tài Khôn nhăn mũi - Nói xạo mà không biết tại sao mình nói xạo! Vậy chứ chị đó là ai vậy ?
Thường hắng giọng, rầu rĩ:
- Chỉ là bạn cùng lớp với anh.
- Bạn cùng lớp?
- Ừ.
- Chỉ tên gì vậy ?
- Thủy Tiên.
Tài Khôn chắc lưỡi:
- Chà, tên đẹp gớm! - Cô bé bỗng liếc Thường - Nhưng mà nè!
- Gì?
Tài Khôn nheo mắt:
- Gặp bạn, lẽ ra anh phải vui mới đúng, sao mặt mày anh ỉu xìu như bánh đa nhúng nước vậy ?
Thường nuốt nước bọt. Câu hỏi của Tài Khôn trúng ngay vào nỗi lo ngại của anh khiến anh đâm ra ngượng ngùng. Thường đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Tài Khôn biết tâm sự của mình hay không thì cô bé đã láu lỉnh buột miệng:
- Em hỏi vậy thôi chứ anh không nói em cũng biết. Anh sợ chị Thủy Tiên lên trường nói tùm lum phải không?
Thường liếm môi:
- Nói chuyện gì?
- Thì chuyện anh đi bán kẹo kéo đó! Anh giấu mọi người mà!
- Anh giấu hồi nào đâu ?
- Anh đừng có giả bộ! - Tài Khôn khịt mũi - Nhìn thái độ lấm la lấm lét của anh mấy ngày đầu là em biết liền!
Thường khẽ thở dài . Sự tinh ma lém lỉnh của Tài Khôn khiến anh chẳng buồn chối nữa . Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy vậy, Tài Khôn liền cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tài Khôn vẫn không buông tay Thường. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây giờ thì anh sợ mọi người biết, đúng không?
Thường lại "ừ", giọng uể oải .
Vẻ lo lắng của Thường khiến Tài Khôn hồi hộp lây . Cô lại lắc mạnh tay anh, hắng giọng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện này với ai đâu!
Thường chép miệng:
- Anh cũng hy vọng như vậy .
Tài Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tài Khôn nói như vậy, Thường không ngờ sáng hôm sau khi gặp Thủy Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong một cơn bực dọc vô lối . Và quả đúng như Tài Khôn dự đoán, Thủy Tiên đã không hề hé răng với bất cứ ai về chuyện của anh.
Buổi chiều, khi anh vừa tới, Tài Khôn tươi tỉnh hỏi liền:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thường tròn mắt ngạc nhiên.
- Xời ơi! Sao lại không biết! - Tài Khôn cười khúc khích - Mặt anh hôm nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thường buột miệng:
- Em hay ghê!
Tài Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! Chính chị Thủy Tiên mới hay! Chỉ đúng là bạn tốt của anh!
- Trật rồi, cô bé ơi! Chính em đó. - Vừa nói Thường vừa mỉm cười cốc khẽ lên đầu Tài Khôn - Em mới thật là bạn tốt của anh!
Nghe vậy Tài Khôn đỏ mặt "hứ" lên một tiếng. Và giả bộ ôm đầu xuýt xoa, cô bé chạy ù về bên kia cổng.
Chương 16:
Tài Khôn đáng yêu là thế, vậy mà bỗng dưng cô biến mất.
Ba ngày liên tiếp, cô bé không đến bán bong bóng trước cổng trường.
Thường bỗng dưng cảm thấy như thiếu vắng một cái gì. Anh đã quen nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô bé, quen với lối trò chuyện tinh nghịch nhí nhảnh của cô . Vậy mà cô lại biến mất. Biến liền tù tì ba ngày . Không kèn không trống. Không một lời báo trước. Thiếu cô, khung cảnh dường như bớt huyên náo hơn, và cũng buồn tẻ hơn. Không có chùm bong bóng rực rỡ bay lơ lửng trước cổng, bầu trời đâm ra trống trải đến hoang vắng. Trong mắt Thường, cảnh vật hằng ngày bỗng trở nên xa lạ và nhợt nhạt.
Buồn bã và bồn chồn, trong những ngày đó, Thường cứ nhấp nhổm nhóng cổ dõi mắt về đầu đường cố trông chờ một phép lạ. Nhưng anh chỉ hoài công. Tài Khôn vẫn biệt tích. Cô như bốc hơi khỏi mặt đất và đang bay tít tắp ở đâu đó trên khoảng cao xanh kia, hệt như những quả bong bóng của cô .
Trong khi Thường đinh ninh anh sẽ không có dịp nào gặp lại cô bạn đáng yêu kia nữa, cô đã tuột khỏi đời anh như quả bong bóng tuột khỏi tay một chú bé vụng về, và trong khi anh đang hoang mang về dự cảm đầy muộn phiền đó thì Tài Khôn đột ngột xuất hiện.
Vẫn cọc cạch trên chiếc xe đạp cũ kỹ, vẫn chùm bong bóng đủ màu quấn quít trên đầu, vẫn nụ cười tinh nghịch muôn thuở trên môi, cô bé đến vào buổi chiều ngày thứ tư, trễ hơn một chút so với thường lệ.
Đối với Thường, sự xuất hiện của Tài Khôn chẳng khác nào sự xuất hiện của mặt trời sau một mùa đông dài u ám. Lòng bàng hoàng, anh chạy như bay đến chỗ Tài Khôn, mừng rỡ hỏi:
- Mấy ngày nay em đi đâu vậy ? Anh cứ tưởng em nghỉ bán luôn rồi!
Rồi không để Tài Khôn kịp trả lời, Thường nhìn chăm chăm vô mặt cô bé, sửng sốt buột miệng:
- Sao mặt mày em xanh xao quá vậy ? Em bệnh hả ?
- Ừ.
Thường thấp thỏm:
- Em bịnh gì vậy ?
Tài Khôn chớp mắt:
- Sốt rét.
- Sốt rét? - Thường há hốc miệng.
- Sao em lại bị sốt rét được? Bộ hồi trước em ở trên rừng hả ?
- Ừ. Quê em ở Đắc Lắc mà.
Tài Khôn vừa đáp vừa mỉm cười . Mặc dù xanh xao, hốc hác, nụ cười của cô vẫn hồn nhiên, tươi tắn. Nhìn Tài Khôn cười, Thường cảm tưởng như gặp lại một hình ảnh thân thuộc đã xa xăm lắm. Anh dịu dàng nắm lấy tay cô:
- Bây giờ em đã khỏi hẳn chưa ?
Tài Khôn tặc lưỡi:
- Khỏi hẳn thì chưa! Nhưng đỡ đỡ rồi!
Nghe vậy, Thường nhíu mày trách:
- Sao em không đợi cho khỏi hẳn rồi hãy đi bán?
- Em cũng tính vậy, nhưng... nhưng...
Cô bé ấp úng một hồi rồi nhoẻn miệng cười, không chịu nói tiếp. Tài Khôn cười nhưng hẳn lòng cô không vui mấy! Thường bâng khuâng nhủ bụng. Mặc dù Tài Khôn không nói ra, Thường vẫn đoán được nỗi khổ tâm của cô . Hẳn gia đình của Tài Khôn túng thiếu lắm nên cô phải đạp xe đi bán dẫu chưa hết bệnh. Bất giác Thường liên tưởng đến những khó khăn của gia đình mình và anh chợt cảm thấy Tài Khôn gần gũi với mình xiết bao .
Biết Tài Khôn không muốn đề cập đến chuyện riêng tư, Thường cũng không nhắc tới . Anh hắng giọng hỏi lảng sang chuyện khác:
- Mấy hôm nay em nằm ở bệnh viện nào ?
Tài Khôn nhún vai theo thói quen:
- Em nằm ở nhà!
- Sao vậy ? - Thường kêu lên - Lẽ ra em phải đi bịnh viện chứ? Bệnh sốt rét chứ có phải bệnh xoàng đâu!
Tài Khôn "hứ" một tiếng:
- Bộ anh tưởng nằm bệnh viện dễ lắm hả? Phải có tiền! Nhà em tiền ăn còn phải chạy từng bữa, lấy đâu mà đóng cho bệnh viện!
Thường ngập ngừng:
- Nhưng ở nhà thì...
Tài Khôn không để cho Thường nói hết. Cô nghiêng mặt:
- Thì cũng hết bệnh chứ sao! Nhà nghèo như em cần gì bệnh viện. Mà họ cũng đâu cần bệnh nhân rỗng túi như mình!
Trước những thực tế Tài Khôn nêu ra, Thường chẳng biết phải giải thích và an ủi cô như thế nào . Anh đành cười gượng:
- Nhưng mà em đâu đã hết bệnh.
- Thì đúng là chưa hết. Nhưng sắp hết.
Nói xong, Tài Khôn lại toét miệng cười . Trông vẻ mặt tươi tắn, nhí nhảnh của cô, Thường cảm giác như cô đã quên bẵng những điều mình vừa nói, những trăn trở dường như vượt quá tuổi tác của cô .
Ngày hôm sau, Thường mang đến cho Tài Khôn ba chục ngàn. Đó là phân nửa số tiền anh dành dụm được từ ngày đi bán. Trước nay, tiền lời mỗi ngày Thường đều gửi nơi chú Kiến. Cuối tháng, Thường mới gom góp lại đem về nhà cho mẹ . Đi dạy kèm, không thể mang tiền về nhà hằng ngày được. Mẹ sẽ nghi liền.
Chú Kiến bảo nghề bán kẹo kéo một lời một. Nhưng với Thường thì không thế. Anh bán khá rẻ, nhất lại là bán cho trẻ con. Trước những đôi mắt đen láy, long lanh háo hức, bao giờ Thường cũng kéo khúc kẹo dài ra hơn một chút so với chỗ anh định bẻ. Những lúc như vậy, nỗi hân hoan trên gương mặt các khách hàng tí hon bao giờ cũng làm dậy lên trong anh một cảm giác êm đềm khó tả.
Tài Khôn nhìn bọc giấy Thường đưa bằng ánh mắt tò mò:
- Gì vậy ?
Thường không tiện nói rõ. Anh đáp lấp lửng:
- Thì em cứ cầm lấy đi đã!
Tài Khôn lấy ngay, không khách sáo . Cô bóp bóp gói giấy trong tay rồi ngó Thường:
- Tiền hả ?
- Ừ! - Thường lúng túng gật đầu .
Tài Khôn thì chẳng lúng túng chút nào . Thậm chí cô còn reo lên một cách hồn nhiên:
- Ôi, hay quá! Bao nhiêu vậy ?
- Ba chục.
- Ba chục đồng hả ? - Tài Khôn cười hỏi .
Thường cũng cười:
- Ba chục ngàn.
Tài Khôn chợt nghiêm giọng:
- Anh cho em mượn hả ?
- Không! - Thường khịt mũi - Em cứ cầm lấy mua thuốc uống. Cái này coi như là... anh biếu em.
- Biếu em? - Tài Khôn tròn mắt - Nếu anh biếu thì em không lấy đâu!
Vừa nói, Tài Khôn vừa giúi trả gói giấy vào tay Thường. Hành động đột ngột của Tài Khôn khiến Thường hốt hoảng. Anh vội vã xua tay:
- Không, không! Nếu vậy thì anh cho em mượn!
Tài Khôn liền cười toe:
- Vậy thì được! Coi như em mắc nợ anh nghen?
Thường gãi đầu:
- Ừ. Nhưng khi nào em muốn trả thì trả. Anh không đòi đâu!
- Xời ơi! - Tài Khôn nguýt Thường một cái dài cả cây số - Mắc nợ mà lại không muốn trả! Bộ anh tưởng em khoái quỵt anh lắm hả!
Chương 17:
Cuộc gặp gỡ giữa Thường và Thủy Tiên tại căng-tin rốt cuộc đã không đạt được một thỏa thuận nào về việc dạy kèm. Trước đề nghị của Thường, Thủy Tiên đã từ chối sau một hồi đắn đo cân nhắc. Cô bảo anh là buổi tối cô bận. Thực ra cô không muốn anh vất vả thêm, nhất là việc đó lại chẳng giúp ích gì cho anh về mặt tài chánh.
Không rõ ý định của Thủy Tiên, Thường đinh ninh là cô bận thật nên cũng chẳng thắc mắc gì.
Sau lần đó, Thường nhìn Thủy Tiên bằng ánh mắt có phần khác trước. Anh nhìn thấy ở cô bạn đài các này nét nhu hòa, sự tốt bụng và lớn hơn hết là thái độ cảm thông thành thật. Trong lớp, Thường dần dần trò chuyện với Thủy Tiên nhiều hơn và thân thiện hơn. Thủy Tiên cũng bớt e dè, cô thường xuyên hỏi Thường những chỗ khó hiểu trong bài học hoặc nhờ anh chỉ dẫn cách giải những bài toán hóc búa .
Bạn bè cùng lớp đã bắt đầu để ý đến sự thân mật gần đây giữa hai người . Chưa một lời trêu ghẹo nào thốt lên nhưng đã xuất hiện những nụ cười tủm tỉm và những ánh mắt đầy ẩn ý.
Trước những dấu hỏi lặng thầm đó, Thủy Tiên chẳng tỏ thái độ gì. Chỉ có Thường là chột dạ. Anh biết giữa anh và Thủy Tiên chẳng có tình cảm gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng không hiểu sao mỗi khi bắt gặp ánh mắt cười cười của đứa bạn nào đó, Thường lại đỏ mặt lên vì xấu hổ. Và cảm giác đó bao giờ cũng khiến anh cực kỳ lúng túng và khó chịu .
Đã vậy, sáng nay vừa ló mặt vào lớp, Thường lại chết điếng người vì một chuyện anh không hề ngờ tới .
Số là chủ nhật này lớp anh tổ chức đi chơi ở khu giải trí Thanh Đa . Không biết ai đã đưa ra ý kiến này nhưng khi chuyện đi chơi được nêu lên, hầu hết bạn bè đều hăng hái hưởng ứng. Thường cũng ghi tên tham gia vì chủ nhật anh không phải đi bán. Theo tính toán của trưởng ban tổ chức, lớp phó Ái Lan, thì mỗi người phải đóng ba ngàn đồng cho buổi đi chơi . Chính khoản lệ phí này đã gây rắc rối cho Thường.
Rắc rối không phải vì Thường không xoay nổi món tiền kia mà vì sáng nay Thường vừa mang tiền đến nộp thì Ái Lan đã nheo mắt cười cười:
- Khỏi đóng nữa!
- Sao vậy ? - Thường trố mắt - Bộ hủy bỏ vụ đi chơi rồi hả ?
- Không phải! Tại vì có người đóng tiền cho ông rồi!
Thường càng ngơ ngác:
- Đóng tiền cho tôi ? Ai vậy ?
- Thôi đi! Ông đừng có làm bộ ngây thơ!
Giọng điệu cười cợt của Ái Lan khiến Thường chợt hiểu ra . Anh tái mặt thốt lên:
- Thủy Tiên?
Ái Lan tủm tỉm:
- Làm bộ hoài! Chứ còn ai trồng khoai đất này nữa!
Thường đã ngượng chín người về hành động của Thủy Tiên, lối ăn nói bỡn cợt của Ái Lan càng khiến Thường đâm cáu . Anh hừ giọng:
- Tiền ai nấy đóng! Không việc gì phải đóng giùm!
Vừa nói, anh vừa dằn mạnh mấy tờ giấy bạc xuống bàn, mặt đanh lại . Ái Lan đâm hoang mang. Cô thôi cười cợt, mà bối rối hỏi:
- Sao kỳ vậy ? Còn tiền kia ...
Thường gọn lỏn:
- Tiền kia Ái Lan trả lại cho Thủy Tiên!
Nói xong, không để cho Ái Lan hỏi tới hỏi lui, Thường quay lưng bỏ đi một mạch.
Suốt từ lúc đó cho đến giờ ra chơi, Thường ngồi học mà bụng dạ để tận đâu đâu . Bứt rứt, giận dỗi, chẳng một chút xíu thanh thản, Thường cứ mong hai tiết đầu chóng trôi qua để ôm cặp ra về. Những lời châm chọc úp úp mở mở của Ái Lan cứ lởn vởn trong đầu anh, thậm chí có lúc chúng kêu o o như một bầy ong. Thường bất giác nhắm mắt lại và tự nhủ sẽ không thèm trò chuyện với Thủy Tiên nữa . Anh biết Thủy Tiên có ý tốt với anh. Nhưng công khai đóng tiền giùm như vậy thì thật là quá quắt, nhất là Thủy Tiên chẳng hỏi qua anh lấy một tiếng. Giúp đỡ đã đành là tốt, nhưng giúp đỡ như thế nào, đó mới là điều quan trọng. Giúp đỡ không khéo sẽ thành bố thí, ban ơn. Thủy Tiên đã không đủ ý tứ để nhìn thấy điều đó, Thường nghĩ thầm, cô tưởng có thể dựa vào tiền bạc và nhân danh lòng tốt để quyết định mọi điều thay cho anh, bất kể điều đó có gây tổn thương đến lòng tự trọng của anh hay không.
Nghĩ thì hung hăng và cay đắng như vậy nhưng đến khi thấy tụi bạn lục đục ra về vì nghỉ hai tiết sau, còn Thủy Tiên vẫn một mình ngồi lại, đầu gục xuống bàn, Thường bỗng cảm thấy nao nao trong dạ. Hẳn là khi vừa vào lớp, Thủy Tiên đã nghe Ái Lan thuật hết mọi chuyện. Và hẳn là cô đã không để đâu cho hết nỗi xấu hổ, thẹn thùng trước mặt bạn bè. Mà tất cả chỉ tại vì cô đã đối xử tốt với anh.
Trước đây một phút, Thường cảm thấy Thủy Tiên đã xúc phạm đến anh một cách nghiêm trọng, vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy ngược lại . Anh cảm thấy chính anh là tên vũ phu, lỗ mãng. Bằng hành động nóng nảy bột phát của mình, anh đã gây cho Thủy Tiên những thương tổn không thể tha thứ được.
Sau một hồi ngần ngừ, Thường khẽ bước lại chỗ Thủy Tiên, ái ngại gọi:
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên không trả lời, chỉ có đôi vai rung lên dưới làn tóc xõa . Thường lại rụt rè mấp máy môi:
- Thủy Tiên.
Và Thường vô cùng mừng rỡ khi thấy Thủy Tiên ngước lên. Nhưng niềm vui vừa lóe lên chợt tắt ngấm. Gương mặt nhòe nước mắt của Thủy Tiên khiến tim Thường như thót lại . Anh vội vã lắp bắp:
- Thủy Tiên cho tôi xin lỗi ...
- Không, Thường chẳng có lỗi gì! - Thủy Tiên khẽ lắc đầu, giọng buồn bã - Thủy Tiên mới là người có lỗi . Thủy Tiên đã xử sự như trẻ con.
Thái độ của Thủy Tiên thật bất ngờ đối với Thường. Trong một thoáng, anh tưởng như có một làn nước mát đang chảy qua lòng mình. Và phải cố hết sức Thường mới kềm được nỗi xúc động để khỏi phải nắm lấy tay cô bạn gái để tỏ tình thân mến.
Trang-3